Bùm!
Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy đầu mình bốc khói!
“Cảm ơn” So với sự hoảng hốt của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh, cầm lấy quần lót trong tay Ngũ
Vận Uyển, nhướng mày, “Thì ra em thích kiểu bó sát như vậy à"
Ngũ Vận Uyển cảm thấy tại mình nóng đến mức sắp bốc khói rồi!
“Anh, anh tắm à?” Cô không dám nhìn Nam Ngự, vội vàng đóng cửa phòng tắm lại.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Ngũ Vận Uyển, cảm thấy cô thật đáng yêu, mặc cho cô đóng cửa lại.
Trở lại giường, Ngũ Vận Uyển vẫn cảm giác mặt mình nóng đến nỗi có thể luộc luôn cả trứng, vội vàng lướt Weibo để lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau, Nam Ngự đi ra.
Cô không dám nhìn vào mắt anh, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
“Ngủ đi” Nam Ngự nói khẽ, thấy Ngũ Vận Uyển gật đầu thì tắt đèn.
Đêm nay, cô xấu hổ đến mất ngủ.
Vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cơ thể cường tráng của Nam Ngự, cả nụ cười như có như không trên khóe môi của anh.
Ngũ Vận Uyển phải không ngừng niệm “A di đà Phật” trong lòng mới có thể làm nhịp tim rối loạn bình thường trở lại.
Cô không biết việc mình cứ trăn trở xoay qua xoay lại khiến Nam Ngự đang nằm bên cạnh cũng ngủ không ngon.
Nghe tiếng lầm bầm của cô trong bóng tối, anh nhiều lần manh nha muốn đêm nay sẽ ăn sạch cô, nhưng suy
đi tính lại