“Không, không cần đâu..” Ngũ Vận Uyển né tránh ánh nhìn chằm chằm của Nam Ngự: “Gần đây mẹ tôi không được khỏe...!cần nghỉ ngơi.”
Cô không nói cụ thể, không hề nhắc đến bệnh tình mẹ mình đang rất nặng, chuyện viện phí lại càng không.
Đôi mắt đen tuyền của Nam Ngự trở nên lạnh lùng.
Trong những năm làm ăn buôn bán, phụ nữ thích giả đò bên cạnh anh không thiếu.
Dù ngoại hình xinh đẹp hay xuất thân gia đình danh giá, họ đều thích tỏ ra nũng nịu, chuyện lông gà vỏ tỏi cũng ỷ vào anh, chìa tay vòi tiền hoặc muốn anh giúp đỡ.
Duy chỉ có Ngũ Vận Uyển khác biệt.
Tuy kết hôn không lâu nhưng cô chưa từng đòi hỏi điều gì từ anh, đúng hơn là cô cố tình tránh việc được lợi từ anh.
Không hiểu sao sự xa cách và thái độ như hai người không phải vợ chồng ấy khiến Nam Ngự bực mình.
“Vậy à?” Tâm trạng không vui nên giọng của anh cũng lạnh đi: “Thế chúc mẹ em mau khỏe?
Ngũ Vận Uyển nhíu mày.
Cô nói sai gì à? Sao Nam Ngự dường như không vui lăm?
Nhưng Ngũ Vận Uyển không tiện nói thêm, yên lặng ăn sáng rồi lặng lẽ để Nam Ngự đưa mình đến ga.
Cô đi
làm bằng tàu điện ngầm.
Đến tòa soạn, Ngũ Vận Uyển không vào văn phòng mà đến phòng tài vụ, muốn xin ứng trước tiền lương một tháng cho