Không kìm nổi nước mắt, lúc sắp bật khóc thì Ngũ Vận Uyển bỗng dưng thấy người mình nhẹ bẫng, khi hoàn hồn lại đã lơ lửng giữa không trung.
“Á!” Cô giật cả mình, nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt điển trai, sắc sảo của Nam Ngự: “Nam Ngự? Anh...!sao anh còn ở nhà?”.
Đang trưa mà, không phải giờ này anh phải ở công ty hả?
“Về lấy ít đồ” Nam Ngự trả lời ngắn gọn, lạnh lùng nhìn đôi mắt ửng hồng của Ngũ Vận Uyển: “Còn em? Sao về sớm vậy?”
“Hôm nay không có phỏng vấn nên về sớm.” Cô lăng tránh vấn đề, chợt nhận ra Nam Ngự đang bế mình theo kiểu bế công chúa, má nóng lên: “Cái đó...!anh thả tôi xuống đi...!bị ai thấy thì không hay..”
“Trong nhà có ai đâu” Nam Ngự bình thản đáp rồi xoay người ôm Ngũ Vận Uyển vào nhà: “Ngồi trên đất lạnh lắm, sau này đừng làm vậy nữa.”
Anh ôm cô đến số pha trong phòng khách rồi đặt xuống, thản nhiên hỏi: “Ăn gì chưa?”
Bấy giờ Ngũ Vận Uyển mới nhớ ra mình tức Nam Bá quá nên chưa ăn trưa, lắc đầu: “Anh thì sao?”
“Vẫn chưa?
“Vậy tôi đi nấu cơm cho anh” Thím