Thẳng thắn và thành khẩn với mẹ mình ghê.
Dù anh đã biết lý do người phụ nữ này kết hôn với mình từ lâu, nhưng lúc chính tai nghe cô ấy nói, anh vẫn không nén được bực bội.
Chết tiệt.
Hình như càng ngày anh càng dễ bị ảnh hưởng bởi Ngũ Vận Uyển.
“Ngũ Vận Uyển” Nam Ngự vẫn không cầm tài liệu mà đột ngột lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Em muốn ly hôn với tôi sao?”
Dương Tá ở ghế phụ nghe vậy thì sợ đến mức suýt đập vào kính chắn gió.
Ngũ Vận Uyển cũng sợ đến choáng váng, khó tin nhìn Nam Ngự: “Anh đang nói gì thế?"
“Em cưới tôi là vì hộ khẩu nhỉ?” Nam Ngự không nhanh không chậm nói: “Giờ em có hộ khẩu rồi có ly hôn thì hộ khẩu của em cũng sẽ không bị thay đổi”
Mặt Ngũ Vận Uyển cắt không còn giọt máu.
Nam Ngự...!không ngờ anh lại biết được mục đích kết hôn của cô.
Nhưng ngẫm lại nếu anh đã điều tra đến chuyện của mẹ thì việc anh liên tưởng đến chuyện này cũng là lẽ dĩ nhiên.
Nhìn đôi mắt đen thẫm của Nam Ngư, Ngũ Vận Uyển cắn môi nói nhỏ: "Vậy theo lời anh, anh lấy tôi cũng có mục đích nhỉ? Nếu một ngày nào đó tôi không còn tác dụng với anh nữa liệu anh có ly hôn với tôi không?"
Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển lại hỏi vậy, giật mình.
Ngũ Vận Uyển thực sự không ngốc.
Cô biết rõ Nam Ngự vội vàng cưới mình như vậy chắc chắn có mục đích.
Ánh mắt Nam Ngự hơi trầm xuống, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Ngũ Vận Uyên:
"Không đâu."
Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự trả lời lưu loát