Nam Bá siết chặt cánh tay Ngũ Vận Uyển khiến cô đau tới mức mặt mày tái nhợt.
Cuối cùng cô không chịu được, khẽ quát: “Nam Bá! Anh bình tĩnh lại đi! Chuyện này tôi cũng không muốn giấu anh, do anh không hỏi thôi!”
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Ngũ Vận Uyển, Nam Bá như bị giội gáo nước lạnh vào đầu, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn chút.
Anh ta buông Ngũ Vận Uyển ra, loạng choạng ngã ngồi xuống ghế sofa, lùa tay vào tóc, đau đớn ôm đầu, lẩm.
bẩm:
“Tại sao...!Tại sao cô lại kết hôn với Nam Ngự...!Tại sao hai năm trước lại phản bội tôi...”
Nhìn Nam Bá trong bộ dạng này, tim Ngũ Vận Uyển đau như thắt.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ năm tháng trong trường đó, mỗi buổi sáng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng kia đi xe đạp đợi cô dưới lầu ký túc xá, đưa bữa sáng nóng hổi cho cô, cười lộ lúm đồng tiền nói với cô: “Chào buổi sáng, Ngũ Vận Uyển”
Vì đâu mà mối tình đẹp một thời nay lại trở thành như vậy?
Ngũ Vận Uyển cắn môi, cố kìm nước mắt.
Cô đã từng cho rằng mình hận Nam Bá, nhưng nhìn anh như vậy, cô nhận ra mình hận không nổi.
Nói ra thì anh cũng khổ, một chàng trai tài giỏi lại phải chịu quá nhiều tủi nhục và đau đớn vì cô.
Cô muốn an ủi Nam Bá vài câu, muốn nói anh ta biết năm đó cô không phản bội anh, nhưng những gì Nam Bà nói tiếp đã đập tan lời cố định nói.
“Ngũ Vận Uyển!” Nam Bá ngẩng đầu, đôi mắt đen giờ đây đã đỏ hoe: “Mẹ nó, cô yêu tiền đến vậy sao? Vì tiền mà có thể kết hôn với tên Nam Ngự què quặt đó?”
Giọt máu cuối cùng trên mặt Ngũ Vận Uyển cũng