Nam Ngự không hề quan tâm đến lời nói của Ngũ Vận Uyển, chỉ là nhanh chóng ngậm ngón tay của cô.
Cảm xúc ướt át ở đầu ngón tay làm Ngũ Vận Uyển cảm thấy như có dòng điện thoáng xuất hiện ở vị trí ấy, cảm giác tê dại bỗng chốc lan ra khắp cơ thể.
Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, chẳng dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của Nam Ngự, cô nhắm tịt mắt lại, nói với giọng hoảng loạn: “Nam Ngự, không, không cần thật mà...”.
Cô căng thẳng đến mức nói năng chẳng lưu loát, bấy giờ Nam Ngự mới từ từ thả tay cô ra, cụp mắt nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của cô.
Anh cười khẽ: “Em chờ một chút, tôi đi lấy bằng cá nhân”
Nói rồi anh ra khỏi phòng bếp.
Nam Ngự vừa đi khỏi thì Ngũ Vận Uyển mới cảm giác thở được, cô vội vàng há to miệng để hô hấp.
Nam Ngự nhanh chóng quay lại, anh xé băng cá nhân ra rồi dán lên cho Ngũ Vận Uyển thật cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc trong đôi mắt đen huyền như đá obsidian giống như thứ anh đang đối mặt không phải là một ngón tay bị thương mà là báu vật vô giá nào đó.
“Được rồi”