Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen
Lúc hai người đến được ‘Vi Lô’ thì trăng đã lên cao rồi.
Phong cảnh ở Minh Loan không cần phải nói, hướng nhìn sông tựa núi, sự yên tĩnh hữu hình bao trùm, sự náo nhiệt của chốn đô thị và những ánh đèn điện đều nằm ở xa tít tắp, nơi góc trời này chỉ còn gợn nước lăn tăn.
Lúc đi đến cửa thì có một người đàn ông trung niên mặc tây trang phẳng phiu từ bên trong nhà hàng bước ra, còn mang mắt kính, khí chất trên người không tệ, nhìn thấy hai người thì hơi gật đầu, vừa không quá nhiệt tình lại cũng vừa rất khéo léo: “Anh Tùy, anh đến rồi, chúng tôi đã chờ anh lâu rồi.”
Tùy Cẩn Tri nghiêng người, nhìn cô nói: “Người này chính là quản lý nhà hàng Kiều, trước kia từng làm ở rất nhiều khách sạn gia đình nên rất có kinh nghiệm.”
Quản lý Kiều cười nhạt: “Nghe nói cô đến tham quan thiết kế nhà hàng của chúng tôi, đáng tiếc tôi không phải là kiến trúc sư nên không thể giải thích một cách chuyên nghiệp cho cô được, có điều mọi người cứ tự nhiên đi tham quan nơi này, có bất cứ yêu cầu gì chúng tôi sẽ cố gắng giải thích cho cô.”
Tâm trạng Thời Thiển càng hưng phấn hơn, vội vàng trả lời: “Cảm ơn quản lý Kiều, ông quá khách sáo rồi, tôi chỉ muốn đến tham khảo một chút thôi.”
Cô đã muốn đến nhà hàng này từ trước, vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, thiết kế của ‘Vi Lô’ là bên ngoài bằng gỗ, rất hòa hợp với thiên nhiên, đồng thời cũng áp dụng một số khoa học kỹ thuật hiện đại để phòng hỏa hoạn.
Thời Thiển nhìn nhìn ngó ngó, trong ánh mắt như lóe lên tia sáng, dường như đã nảy ra ý tưởng, cô ngẩng sườn mặt lên nhìn Tùy Cẩn Tri bên cạnh: “Lần đầu tiên em nghe đến ‘Vi Lô’ là do Tạ Thanh Sam gợi ý.”
Sếp Tạ đã đến ăn ở đây từ trước, trong lúc vô tình có đề cập với cô ý tưởng sáng tạo và cách tận dụng không gian của vị kiến trúc sư người Đức, quả đúng là một ý tưởng bậc thầy.
Nghe đến đó thôi là Thời Thiển đã muốn tự mình tới ngắm nghía một chút rồi nhưng cô không thể nào mặt dày nhờ sếp dẫn mình đến đây được, lỡ như bị Uông Mạn Quyên biết được thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cô cũng không rửa hết thanh danh được.
May mắn là cô còn quen được một ‘ông lớn’ Tùy.
Tùy Cẩn Tri nhìn thấy sắc mặt cô đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó: “Quan hệ của em và Tạ Thanh Sam không tệ nhỉ.”
“Ừm, đúng vậy, bọn em ở trong công ty là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn quan hệ ngầm là bạn bè thân thiết, em cảm thấy…. Có thể là em và anh ấy duyên không nặng nên không thể có cảm giác với đối phương được.” Thời Thiển rất nghiêm túc trả lời, cô còn nói thêm lúc trước tại sao lại đến công ty của Tạ Thanh Sam để làm.
“Lúc đó anh ấy nói với em về kế hoạch định tương lai của công ty, nói về phương hướng của các dự án thiết kế trong công ty, hơn nữa còn nói một ít về kinh nghiệm làm việc của anh ấy, uhm…. Hạng mục của công ty các anh đến tìm anh ấy thì chắc là từ vòng quan hệ bạn bè của anh ấy? Tóm lại, các dự án có tính đặc thù hay là dự án nhỏ nhưng có yêu cầu riêng biệt như nội thất trong nhà hoặc nơi làm việc đều có, tất cả bản vẽ đều giống nhau đạt đến một trình độ hoàn hảo.”
Giọng nói của Thời Thiển nhu mì thanh đạm, tiết tấu lúc nói vừa từ tốn và trầm thấp, Tùy Cẩn Tri cứ chú tâm lắng nghe, trên khóe môi là một nụ cười mỉm, rất giống với một thính giả nghe thuyết trình.
Chờ đến khi cô nói xong thì anh thản nhiên cười, ngữ khí như vừa tán đồng vừa cổ vũ: “Kiến trúc là một môn học rất vĩ đại, anh còn nhớ có một câu ‘Người thợ mộc ở nước Doanh, cách 9 dặm vuông, dựa vào ba cửa…. là vì ngăn địch bảo vệ nước nhà’.”
Thời Thiển ngạc nhiên: “Đây là trong quyển ‘Chỉ Giáo Đông Phong Tạ’ của Tuyên Vũ Thương, vậy mà anh lại nhớ.”
“Vậy mà em lại nhớ.” Anh đem nguyên lời của cô trả lại cho cô.
Thời Thiểm im lặng mắt chữ A mồm chữ O, cảm thấy dường như cả người anh đang phát ra một tầng hào quang quanh người vậy.
Có điều, lời nói này là Tuyên Vũ Thương nói với một người nam khác, nửa câu đầu còn mang ý hơi mờ ám, nên lúc đó đã khiến cho rất nhiều hủ nữ suy đoán, mà Tùy Cẩn Tri vẫn chưa nói ra.
Thời tiết dần ấm hơn nhưng về đêm trời vẫn trở lạnh, Tùy Cẩn Tri nhìn thấy cô đi dạo vài vòng bên ngoài thì thấy buồn cười nói: “Vào bên trong ngồi một chút? Chắc em cũng đói rồi.”
Thời Thiển ngoan ngoãn theo anh vào bên trong sảnh chính, nơi này hoàn toàn khác với dạng nhà hàng được trang trí xa hoa tráng lệ, ‘Vi Lô’ lấy màu gỗ thô làm chủ đạo, rất nhiều chỗ được thiết kế vô cùng đơn giản cũng không dùng nhiều chi tiết trang trí góc, hoa văn và các chi tiết trang trí đều thuộc nhóm ‘hệ Gỗ’ làm cho người khác cảm thấy thư thả như trở lại nơi hoang dã vậy.
Trong lúc mọi người dùng cơm cũng sẽ không bị làm phiền bởi những vật dụng bên ngoài đó làm cho thức ăn trở nên càng mỹ vị hơn.
Quản lý Kiều đi trước dẫn đường, bọn họ chọn chỗ ngồi ở một góc được ngăn cách với các thực khách bên ngoài bởi bức bình phong, tạo thành không gian riêng biệt.
Tùy Cẩn Tri cúi đầu nhìn thực đơn, vừa hỏi chuyện với cô: “Nhà hàng này là nhà của ông chủ, đất ở đây tấc đất tấc vàng, phía trên lại được thiết kế theo kiến trúc như vậy nên tốn không ít sức lực và tài lực.”
Khóe môi anh cong cong, khẽ cười: “Nhưng mà mọi thứ đều đáng với cái giá của nó.”
Thời Thiển mới vừa cởi áo khoác ra thì người phục vụ ở đây đã lập tức mang đi, cô rất tán đồng với ý kiến của anh: “Đúng vậy, em vẫn luôn cho rằng nếu toàn bộ thiết kế có thể cùng hòa hợp với cái hồn và tình cảm của con người mới là thành công.”
Tùy Cẩn Tri mở nắp bình thủy tinh trên bàn, rót một ít soda vào trong ly của cô, cô cầm ly uống một ngụm, đột nhiên nhận ra bọn họ đang ở cùng một chỗ.
Trước đó bởi vì cô mải quan sát kiến trúc của kiến trúc sư nhà hàng này nên không cảm thấy gì, bây giờ chỉ còn hai người ngồi đối diện với nhau nên bỗng nhiên cô có chút không quen.
Lòng bàn tay cầm cái ly của Thời Thiển đổ đầy mồ hôi, nụ cười có hơi mất tự nhiên: “Đúng là một nơi rất đẹp, em đã đến đúng nơi rồi.”
Tùy Cẩn Tri rất tự nhiên đề cử vài món ăn với cô, hai người cân nhắc một chút rồi tìm người phục vụ gọi món.
Thời Thiển im lặng tự trấn an lòng mình, phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy gương mặt nghiêng góc cạnh của anh thì trái tim của cô có chút ngọt ngào cùng thương nhớ.
Ngay lúc mà bạn học được cách thương nhớ một người thì những thứ nhỏ nhặt đơn giản thường ngày cũng trở thành điều tra tấn lòng người, lúc đó bạn mới biết được tươi cười hay đau khổ đều rất dễ dàng, người dễ dàng làm cho bạn xúc động cũng dễ dàng làm bạn rung động, lúc đó thì bạn đã thật sự sa vào vũng bùn tình yêu rồi.
Giữa hai người có một sự im lặng làm cho Thời Thiển dường như nghe được cả tiếng hít thở không ổn