Edit: Khánh Nhi
Beta: Heulwen
Hôm Tùy Cẩn Tri về nước, vốn Thời Thiển có kế hoạch tự mình đến sân bay đón anh, dù sao hôm ấy cũng không vướng việc gì nên cô cũng được về sớm.
Nhưng mà, ngay tại lúc đi làm, Tạ Thanh Sam gọi cô tới văn phòng.
Bên trong có một chiếc sô pha bọc da, còn có một hàng ghế gỗ chắc chắn, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, c ó thể là bởi vì trong khoảng thời gian này có chút bận rộn, cả người nhìn hơi gầy.
Thời Thiển ngồi xuống, Tạ Thanh Sam mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên người cô nói:“Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Về những chuyện gần đây anh muốn tán gẫu với em một chút.”
Cô mấp máy miệng, Tạ Thanh Sam thấy cô hiếm khi thấy cô không phản ứng gì, không khỏi hỏi: “Hay là...... Em có sắp xếp làm chuyện khác rồi sao?”
Thời Thiển suy nghĩ một chút, cô biết sếp mình cũng hiếm khi mới có thời gian rảnh, hơn nữa quả thật hai người đã rất lâu không có trao đổi riêng về ý tưởng thiết kế, trao đổi trực tiếp về bản vẽ là cách hoàn thiện nhanh nhất , cho dù chỉ là quan hệ cấp dưới thuần túy thì nó cũng đòi hỏi giao tiếp phải hài hòa.
“...... Không có chuyện gì, em biết rồi.”
Sau khi đi ra ngoài cửa, Thời Thiển nói với Tùy Cẩn Tri về bữa ăn cô hẹn với anh ở Lâm An có sự thay đổi, khi anh hạ cánh mới nhìn thấy tin nhắn thì cũng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng trong lòng của Thời Thiển vẫn có chút không yên, nhưng chuyện này đã quyết như vậy rồi...... Về phần cuộc hẹn với đại thần, cũng chỉ có thể dời qua buổi chiều.
Mấy ngày nay là mùa mưa ở thành phố S, buổi tối sắc trời u ám, mờ mịt, Tạ Thanh Sam và Thời Thiển tìm một quán ăn Nhật Bản, sau khi đi vào mới thấy trong quán rất vắng, bọn họ ngồi cạnh nhau trên bàn băng truyền sushi, ngọn đèn màu cam trên đỉnh đầu chiếu lên người, lộ ra sắc ấm, làm cho ngũ quan của cô cũng trở nên ôn hòa không ít.
Thời Thiển phát hiện Tạ Thanh Sam giống như có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn lên tinh thần nói với cô: “Thật ra, chuyện của em và Tùy Cẩn Tri anh đã sớm nghe thấy rồi.”
“Làm sao anh biết?”
“Trực giác. Lúc ấy hai người nói là bạn bè đã quen biết nhiều năm, nhưng anh cho rằng không đơn thuần như vậy, sau đó trực tiếp hỏi Tùy Cẩn Tri.”
Vừa dứt lời, Thời Thiển làm sao không hiểu Tạ Thanh Sam muốn nói gì, quả nhiên anh nói tiếp: “Lúc ấy hạng mục của ‘Viễn Bác’, quản lý Lâm nói ấn tượng với cô không tốt, hy vọng điều cô qua hạng mục khác, anh không biết là em đã xảy ra vấn đề gì, nên tôi cũng chỉ có thể để cho em đi phụ trách hạng mục mới tiếp theo với mong muốn giúp mọi người không xảy ra vấn đề gì.”
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía cô, Thời Thiển hiểu được lập trường của một người làm lãnh đạo, cũng không thể bởi vì hai người có quan hệ rất tốt mà luôn hướng về phía cô...... Huống hồ, không có chứng cứ để có thể chứng minh là Uông Mạn Quyên ở sau lưng nói này nói kia, anh vì để hạng mục của “Viễn Bác” có thể thuận lợi tiến hành, đành phải điều cô đi, như vậy cũng coi như là một loại phương thức bảo hộ khác nhỉ, dù sao, lúc ấy cô cũng cùng một chỗ với Tùy Cẩn Tri, lỡ như truyền ra đồn đãi vớ vẩn cũng rất phiền toái.
Từ trước đến nay Thời Thiển không bao giờ ở trước mặt Tạ Thanh Sam cố ý nói chuyện thị phi, nhưng nếu thật sự bị người ta chơi xỏ sau lưng, cô cũng sẽ không bỏ qua.
“Anh đã biết rồi, vậy em cũng không nói thêm nữa. Học trưởng, lúc làm một người lãnh đạo, anh muốn xử lý các loại tình huống một cách công bằng, em đều có thể hiểu được, nhưng mà...... Em cũng không có lý do gì mà phải chịu người khác nói xấu mình, đúng không? Hy vọng về sau không có việc gì nữa, nếu không, nói đến cùng thì đó cũng sẽ là tổn thất của anh.”
Tạ Thanh Sam nhăn mày, anh hiểu được ý tứ trong lời nói của cô: “Đương nhiên, anh tha thứ cũng có giới hạn, loại chuyện này sẽ không cho phép xảy ra lần thứ hai.”
Anh cầm đũa gắp một lát sushi cá ngừ rồi bỏ vào bát người đàn em của mình: “Mấy ngày nay cũng vất vả cho em rồi, trong công ty đưa tới người mới càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi cũng sẽ có các loại tình huống phát sinh.”
Người đàn ông trẻ tuổi thở dài, giống như rất phiền não: “Em có biết, anh cũng không phải am hiểu xử lý tất cả mọi chuyện xảy ra .”
Thời Thiển gật gật đầu, đầu lưỡi có hương vị của mù tạc tản ra đến, khiến cô ứa nước mắt.
“Về phần Uông Mạn Quyên...... Anh vốn là nhìn trúng cô ấy có bối cảnh xuất ngoại du học, bản vẽ cũng vẽ rất đẹp, nhưng cô ta có ý kiến đối với em cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, anh vẫn luôn nói bóng gió để cô ấy nhận ra, sợ nếu nói rất trắng ra sẽ làm cho cô ấy sinh ra tâm lý phản nghịch lại.”
Tạ Thanh Sam rút một tờ giấy khăn, nói tiếp: “Cũng may có thành phố khác cũng có phát triển kế hoạch của công ty, không lâu sau, Uông Mạn Quyên sẽ bị điều đến trường kỳ ngoại trú.”
Thời Thiển nghe ra thời khắc này Tạ Thanh Sam đang dùng giọng điệu “Học trưởng” ổn định bản thân, cô nở nụ cười, cũng không muốn làm khó anh: “Vậy được rồi, bữa cơm này anh mời nhé.”
Anh cười cười, vội vàng gắp một miếng sushi vào bát cô, còn làm một động tác mời.
Hai người lại chậm rãi hàn huyên một chút về những thiếu xót và các vấn đề sắp tới của công ty, thậm chí phương hướng phát triển phòng làm việc trong tương lai, Tạ Thanh Sam còn thật sự lắng nghe cô nói, ngẫu nhiên di động vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, anh còn phải dành thời gian xem một chút.
Lúc này, điện thoại di động của Thời Thiển cũng thường xuyên rung lên, cô nghi hoặc cầm lên xem, phát hiện là Tùy Cẩn Tri gọi tới.
“Bữa ăn thế nào?”
Đầu bên kia truyền tới âm thanh ôn nhu mà thân thiết, làm cho Thời Thiển có chút nhớ nhung nghĩ đến anh, sớm biết vậy cô sẽ không để ý tới bữa ăn tối “tâm sự tuổi hồng” với Tạ Thanh Sam, quả nhiên vẫn là cùng nhau ăn cơm với đại thần hạnh phúc hơn nhiều.
Cô liếc mắt nhìn học trưởng cũng đang nghe điện thoại một cái, đè thấp giọng nói nói: “Sắp xong rồi, em đang định trở về, nếu không sẽ về nhà quá muộn, anh đừng lo......”
Thời Thiển bên này còn chưa nói xong, Tùy Cẩn Tri đã đánh gãy lời nói của cô: “Tốt lắm, anh ở gần nhà em, lập tức đi ra, en không cần sốt ruột, chậm rãi trở về là được rồi.”
Cô ngẩn người, đối phương đợi một chút cũng không nghe cô trả lời, lại mở miệng: “Thời Thiển, nghe thấy không? Trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”
Cứ việc cho là anh vì lo lắng cho cô, nhưng sao vừa nói lời này giống như đủn cô vào một chiếc chong chóng quay vậy không thể chịu nổi a!
Thời Thiển hít sâu một hơi, âm cuối hơi hơi phát run: “Ừm, em lập tức quay