Chương 46
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Thời Thiển vừa nghe giọng nói của người đàn ông này, lại nhớ tới mình vừa đắm chìm trong cảm giác thương cảm buồn bã, cổ họng thấy hơi khô khốc, cô đứng dậy ôm lấy anh, tay siết chặt quần áo của đối phương, tâm trạng phập phồng không yên được xoa dịu bởi nhiệt độ cơ thể ấm áp và hương thơm sảng khoái tươi mát chỉ có trên người đàn ông này.
Tùy Cẩn Tri có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, ở đây cũng không có người ngoài, dáng người mềm mại xinh xắn của cô gái nhỏ nằm gọn trong vòng tay anh, khó tránh khỏi khiến người ta có cảm giác lo lắng quan tâm.
Anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Nếu em lại cảm thấy thương tâm như vậy, sau này anh cũng không dám cho em nghe kịch truyền thanh của mình nữa đâu.”
Thời Thiển lại chỉ cảm thấy có cảm giác rung động lan tràn khắp cơ thể, đột nhiên cô phát hiện, không biết từ khi nào cô đã rất rất rất yêu người đàn ông này.
Cô vùi mặt vào trước ngực Tùy Cẩn Tri, hốc mắt hơi cay cay, làm sao bây giờ... Càng ngày càng hãm sâu hơn.
Đại thần Tùy chính là có ma lực như vậy, dường như... Mỗi ngày đều khiến cô thích anh hơn một chút.
Từ lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ ở sân bay, đến khi tiết lộ thân phận thật ở thành phố Lịch Hải, rồi đến khi giúp đỡ trong đêm mưa gió lúc trước, không phải oanh oanh liệt liệt mà đến, nhưng nhẹ nhàng chảy vào khiến lòng người như được nước suối chảy qua gột rửa thấm nhuần, đã sớm không có khả năng phản kháng.
Cô chậm rãi cảm nhận vòng ôm ấm áp của người đàn ông trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Tùy Cẩn Tri, mà anh cũng cố ý chuyển chủ đề, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nói: “Đúng rồi, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh năm nay, em cũng nên về thăm nhà anh nhỉ?”
Thời Thiển sững sờ, biết rõ mà cố hỏi: “Về... Nhà anh làm gì?”
“Ông bà nội của anh đều mất sớm, hiên giờ, người có uy vọng lớn nhất trong thế hệ trước chỉ còn lại ông Hạ. Em chỉ cần đi gặp ông ấy một lần, tiện thể cũng nói cho bố mẹ anh biết chuyện là được.”
Mặc dù Tùy Cẩn Tri nói nhẹ nhàng đơn giản nhưng trái tim nhỏ bé của Thời Thiển vẫn không chịu nổi.
Cô lại nghĩ đến tình cảm sâu đậm mình dành cho người đàn ông này, cùng với sự quan tâm săn sóc mình của anh, có vẻ như việc đi gặp người lớn trong nhà anh cũng là hợp tình hợp lý, có lẽ cô nên dần quen với những việc này, hơn nữa, đúng là cô đã từng nói với anh, về sau nếu trong nhà có hoạt động gì thì cô cũng sẽ tham dự.
Cô là bạn gái của anh mà.
Thời Thiển mỉm cười: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Trên đời luôn tồn tại một số người có sức hút mãnh liệt như vậy, cho dù chỉ mới quen nhau được vài tháng, nhưng còn thân thiết hơn cả những người đã quen nhau mấy năm. Hai người giống như tâm linh tương thông, không chỉ quan tâm chăm sóc lẫn nhau mà tình cảm còn ngày càng sâu sắc hơn, thậm chí dường như có cảm giác không thể xa nhau được... Thực sự là vô phương cứu chữa.
Tùy Cẩn Tri thấy cuối cùng cô cũng thoải mái đồng ý thì cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô, cổ tay anh nhẹ nhàng siết chặt, lực đạo trên môi cô không nặng không nhẹ, nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh lại thêm nặng nề hữu lực, đôi môi ẩm ướt bất tri bất giác cũng bị mút sâu càng thêm nhiệt tình, đầu lưỡi mềm mại quấn quít bên nhau, tình yêu nồng nàn sâu đậm đan chéo quẩn quanh.
Hai người đang chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng thì có tiếng tin nhắn QQ phát ra từ máy tính, trong phòng cực kỳ yên tĩnh nên tiếng tinh tinh vang lên có vẻ hơi đột ngột, Thời Thiển lập tức lùi lại mấy bước, dứt khỏi nụ hôn của anh rồi liếc mắt nhìn qua màn hình máy tính. Hoá ra là thông báo thay ảnh đại diện của Phượng Hoàng Vu Quy.
Đã đến lúc bắt đầu sự kiện.
Vì đây là điều cô vẫn luôn mong chờ nên Tuỳ Cẩn Tri không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tạm dừng nụ hôn say đắm lòng người này.
Đại thần Tùy thu lại vị thế chủ động, đi ra ngoài mang ghế lại đây, hai người ngồi cạnh nhau trước màn hình máy tính, Thời Thiển đăng nhập vào YY bằng tài khoản của anh.
Khi tên hiển thị Bác Diễn sáng lên trong kênh phát sóng của “Nghiêm Sương Đã Sát” thì không khí bên trong lập tức bùng nổ.
Buổi tối hôm nay, số lượng người hâm mộ online trực tuyến cực kỳ đông, gần như sắp quá tải. Thời Thiển cũng phải đổ mồ hôi vì lo lắng cho cái máy tính, thậm chí màn hình của cô cũng trở nên nhỏ hẹp chật cứng.
Theo tin tức Phượng Hoàng Vu Quy mới gửi tới, đoạn kết của “Ma Vì Quân” có số lượt nghe cao đến bất ngờ, thu hút được rất nhiều người hâm mộ mới, vì vậy đang có rất nhiều người đến xem sự kiện này, không thể không công nhận rằng nhóm lồng tiếng bao gồm cả Bác Diễn và Nguy Lâu thì sức công phá cực kỳ kinh khủng, không một người “thanh khống” nào có thể thoát được sự thu hút mãnh liệt như “chất kịch độc” này.
Thời Thiển nhớ lại bản thân vừa rồi khóc nức nở sau khi nghe xong đoạn kết của vở kịch truyền thanh này, cô còn hơi ngại ngùng xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “...... Vừa rồi em còn chưa kịp nghe bài hát mới lúc kết thúc đâu, anh đã đi vào rồi.”
Tuỳ Cẩn Tri mỉm cười, thật sự rất đáng yêu…
“Chút nữa lại nghe là được, anh lên tiếng chào hỏi bọn họ trước đã.” Sau khi nói xong thì dùng ngón tay nhấn phím F2, thanh âm rõ ràng rành mạch: “Chào buổi tối mọi người, A Hoàng, mọi người đều vất vả rồi, chất lượng vở kịch truyền thanh này rất cao, thật sự có thể so với đội ngũ chuyên nghiệp.”
Ít nhất có thể khiến Thời Thiển nhà anh cũng phải bật khóc.
Thời Thiển ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, hai người sát gần nhau đến mức cô có thể nhìn thấy bóng hình mờ nhạt của mình chiếu trên hàng mi thon dài trên khuôn mặt người đàn ông.
Cảm giác này thật kỳ diệu, trước kia họ xa cách như ánh trăng được phủ thêm một bức màn che chắn, lúc này đây lại có thể ngồi bên anh, chỉ cần giơ tay lên là với tới trong tầm tay.
Cô cầm ly trà rồi từ từ nhấm nháp, nhưng người hâm mộ bình luận quá nhanh, cơ bản không kịp đọc.
Nam Phong nhằm thẳng vào cặp tình nhân ngọt ngào này, nhẹ nhàng cất giọng êm dịu, nói: “Sau khi từ biệt, thời gian trăm năm như nước chảy mây trôi. Ui, nữ thần Diều Giấy, chị có thích đoạn mở đầu “Kết Duyên” của đại thần Bác Diễn không thế?”
Thời Thiển liếc mắt nhìn thoáng qua vị đại thần đang ngồi ngay bên cạnh, dù sao bọn họ cũng đã công khai quan hệ tới mức này rồi, cũng không sợ bị trêu ghẹo, mượn tài khoản của Tùy Cẩn Tri để trả lời lại: “Chị còn chưa được nghe đâu, nhưng đại thần hát có thể không hay ư?
“Ơ...” Quan trọng không phải là tiếng hát.
Qủa nhiên, trên màn hình lại diễn ra một cuộc thảo luận sôi nổi:
“Còn chưa nghe bài hát kết thúc do đại thần Bác Diễn thể hiện! Chờ một chút, em tưởng nói đùa đấy!!”
“Nữ thần Diều Giấy ơi, chị mau nghe đi, bọn em muốn bùng nổ rồi đây!”
“Thật không thể hiểu nổi cách thể hiện tình yêu này!”
Cô bối rối không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy toàn bộ màn hình như tràn ngập bong bóng màu hồng, nhìn Tuỳ Cẩn Tri một cách khó hiểu: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Tùy Cẩn Tri bị vẻ mặt của cô chọc cười, dưới ánh