Edit: Ai Shiteru
Tùy Cẩn Tri cũng từng nghĩ qua có nên đưa ra yêu cầu ‘sống chung’ trước khi cưới hay không, nhưng hai người căn bản cũng có nhà của riêng mình còn thường xuyên ngủ lại nhà đối phương nên cũng không cần đặt nặng vấn đề này nữa.
Dù sao đã đính hôn mà ngày tổ chức đám cưới cũng tới gần, chẳng qua là việc ngẫu nhiên thức dậy vẫn một mình ở một nhà.
Ở khu Thiên Phương Khải, trong bóng đêm chỉ có lấp loáng vài ánh đèn sáng lạnh lùng, Thời Thiển đang ngủ say, mơ mơ màng màng xoay người lại sẽ không để ý tới màn hình điện thoại đang không ngừng bật sáng lên.
Cô bật dậy từ trong chiếc chăn ấm áp, xoa xoa mắt, lấy điện thoại qua xem là tin tức gì.
Phát hiện là weibo có tin tức mới, cô vừa mở phần mềm ra thì không nghĩ rằng sẽ hiện lên bài đăng mới nhất của Bác Diễn đầu tiên!
Bác Diễn:
Dưới ánh đèn sáng trưng, sưởi ấm những ngày tháng sống nơi đất khách quê người. Để anh cảm thán thời gian trôi qua mau, muốn em trở thành bạn đồng hành trong kiếp này của anh @ Cute Vô Đối - Diều Giấy.
Phía dưới còn đăng hình hai tấm giấy chứng nhận kết hôn, ý tứ đã quá rõ ràng, chỉ việc đăng vào thời điểm rạng sáng này thôi đã có rất nhiều bình luận bùng nổ của các fans.
“Bác Diễn đại thần! Đây là thông báo kết hôn của anh sao…. Hu hu hu, mặc kệ mọi người nói như thế nào, cuộc đời này của tôi không hối hận khi yêu Bác Diễn.”
“Trời còn chưa sáng tôi đã nhìn thấy cái gì đây!! Đừng như vậy mà!! Chẳng lẽ đã đi lĩnh chứng rồi sao??”
“Đã sớm ghen tị đến phát khóc, cầu Bác Diễn đại thần và phu nhân cùng chụp ảnh lộ mặt! Ăn thức ăn cho chó cũng phải có chọn lựa chứ!!”
Thời Thiển nhìn thoáng qua thời gian, rạng sáng 4 giờ, trong lòng cô thầm nói người này đang bàn tính chuyện gì đây, đã bàn bạc là cuối tuần đi lĩnh chứng rồi mà….
Sợ làm phiền đến Tùy Cẩn Tri nên cô gửi trước một tin nhắn qua: “Bác Diễn đại thần, anh sao vậy, là tỉnh ngủ hay là căn bản không ngủ?”
Tùy Cẩn Tri: “Đột nhiên nhớ ra chúng ta còn chưa có tuyên bố ở trên mạng, cho nên….”
Cô ngẩn người: “Sao anh lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này để làm gì?”
Không đợi được tin nhắn âm thanh trả lời của anh, anh đã gọi đến, Thời Thiển nhấn nghe rồi nghe thấy giọng của anh, mơ hồ thở dài một hơi: “Còn chưa ngủ, không biết vì sao, đột nhiên lại cảm thấy…. Có thể kết hôn với em, anh có chút không ngủ được.”
Trong lòng Thời Thiển khẽ rung động, ít khi nào anh lại nói lời quanh co như vậy, trong nháy mắt không khí lạnh lẽo xung quanh bị thổi đi, làm cho ánh trăng ấm áp như chiếu thẳng xuống đáy lòng của cô, trong lòng trăm mối, có chút nước mắt ẩm ướt trong hốc mắt của cô.
Nắm chặt điện thoại, cho dù có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng khi đến trên đầu lưỡi thì ngược lại một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể ngây ngốc hỏi anh một câu: “Chúng ta sau này sẽ sống cùng với nhau có đúng không?”
Tùy Cẩn Tri cười trả lời lại cho cô: “Bằng không thì sao, dù có muốn em cũng đừng hòng chạy.”
Giọng nói của anh thông qua điện thoại, cứ như đang ở trước mắt cô, mang theo một chút từ tính mỗi khi cúi đầu kề má làm cho tình yêu của cô cứ tuôn trào ra mà không thể cản lại được.
Lúc này đang đi đăng ký sổ hộ khẩu, cô cũng share lại weibo của anh -- @ Cute vô đối - Diều Giấy: Âm thanh của anh là thứ có năng lực chữa lành tốt nhất trên đời này, bởi vì, anh có thể chữa lành trái tim em.
Đây là chồng của cô, là Bác Diễn của cô, là Tùy Cẩn Tri của cô.
Khi cơn bão bình luận lần thứ hai nổi lên, Thời Thiển nhìn những dòng bình luận đó thì nhớ lại thời niên thiếu yêu thích âm thanh ‘Bác Diễn’ của mình, nước mắt trong suốt từ trong đáy mắt lại chực trào.
Gặp được anh, hiểu nhau đến yêu nhau, là một loại cảm giác mà không một ngôn ngữ nào có thể hình dung được.
Ở thời điểm rạng sáng này, rốt cuộc anh đã mang tâm trạng như thế nào để phát cái tin tức này lên?
Thì ra tình cảm của hai người họ đã sớm đến bước như này, đúng là như phương hoa chính mậu, hạnh phúc đong đầy đến cực điểm.
Thời Thiển bỗng nhớ đến nhân vật mà anh đã lồng tiếng trong ‘Đọa Ma Vì Người’, cái loại yêu đến mức nhập ma hắc hóa, bây giờ cô mới hiểu được, đó không phải là vì bên ngoài có bao nhiêu cản trở mà vì hai người ngày đêm luôn nhìn về nhau, trong mong nhau, làm cho người lưu luyến.
“Nàng là thê tử của ta, sau này đời đời kiếp kiếp, nàng và ta lòng này không hối hận, chỉ cần sơn thủy tương phùng chúng ta sẽ lại trú ngụ nơi nhân gian này.”
Câu nói này không được viết trong kịch bản lời thoại nhưng bây giờ nghĩ đến, có lẽ là từ bắt đầu anh đã muốn nói với cô rồi….
Cô vẫn còn nhớ….
….
Mây tía hoàng hôn dần nhạt màu nơi cuối chân trời, sạch sẽ như không lần một tạp chất nào, đúng là thời tiết rất tốt.
Trong khoang điều khiển mọi chuyện vẫn bình thường, chị Dung đang xin chỉ thị của cơ trưởng: “Khoang hành khách đã sắp xếp xong, có thể cho phép khách lên tàu bay được chưa cơ trưởng?”
Cơ trưởng gật đầu: “Có thể.”
Trong khoang im lặng, anh quay đầu lại nhìn người thanh niên anh tuấn: “Làm cơ phó trong ngày đầu tiên bay lại có căng thẳng không?”
Tùy Cẩn Tri thắt đai an toàn hoàn chỉnh rồi cười cười với cơ trưởng: “Ừm, có một chút.”
Khi anh nhìn cơ trưởng mang bộ đàm rồi thông báo tình hình với bộ phận mặt đất, làm anh nhớ lại bản thân khi đó.
Bao nhiêu câu chỉ lệnh quen thuộc, giống như ở ngay trên đầu lưỡi --
Hàng không Bác Viễn số 9387, chuẩn bị cất cánh, đường băng, hương gió, tốc độ gió….
Độ cao 1000 ft, 2000 ft…. Thu hồi hạ cánh.
Tùy Cẩn Tri nhắm mắt, động cơ to lớn đó đang chấn động, lại một lần nữa mang cho anh những rung động không nói thành lời.
Mấy năm nay anh trở thành phó tổng giám đốc quản lý của ‘Hàng không Bác Viễn’, anh tiến cử một đám người trẻ tuổi tài cao làm lực lượng nòng cốt, tin tưởng bọn họ trong tương lai sẽ một đường gấm hoa.
Nay, rốt cuộc anh cũng có thể buông bỏ trọng trách, như ý nguyện trở về cương vị của anh, trở về với bầu trời.
Khóe môi Tùy Cẩn Tri khẽ cong lên, tô điểm thêm cho thái độ chuyên nghiệp bên ngoài của anh, bộ tây trang trên người càng tôn lên ngũ quan sắc nét của anh, như ánh sáng nơi chân trời, nét tươi cười càng trở nên đẹp đẽ.
Bất quá cho dù có quyến luyến bầu trời xanh như thế nào thì người đẹp chiếm giữ tình cảm chân thành trong lòng anh vĩnh viễn giành vị trí thứ nhất.
Trong tòa cao ốc ở thành phố Tây Linh, Thời Thiển lưu loát kéo tay nắm cửa ra, vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh: “Lần đấu thầu này chúng ta muốn đẩy phần trọng điểm trong thiết kế nội thất của khách sạn lên trên, chính là như vậy, đúng…. Còn nữa, với các bên còn lại thì giá cả chúng ta đưa ra xem như đã có ưu thế rồi, để khi trúng thầu rồi mới để cho bên chủ quản biết được chúng ta đã