*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Máy bay đến Quảng Châu, lượn vòng vòng trên bầu trời Quảng Châu bốn mươi phút rồi mới hạ cánh. Lúc Diệp Mông xuống máy bay, bảng tin đã trống không, Thai Minh Tiêu xoá sạch ba mươi mấy cái status mới đăng. Vậy nên Diệp Mông không hề hay biết vừa cầm điện thoại bắt xe vừa kéo hành lý xuống dưới lầu.
Diệp Mông thay Câu Khải tới tham gia triển lãm Sứ Thanh Hoa Quảng Châu, chuyến công tác này khá cận giờ, chưa kịp đặt khách sạn, khách sạn gần triển lãm không có phòng dư, đến nhà nghỉ gần đó cũng quá tải khách ngoài dự kiến, khách sạn có thể ở được lại cách triển lãm gần nhất cũng một tiếng lái xe, đi từ sân bay ít nhât phải hai tiếng. Thế là Diệp Mông vừa lên xe đã thiếp đi, gối tựa trên cổ cũng không tháo xuống.
Cô chập chờn tỉnh dậy lại phát hiện đường xá Quảng Châu kẹt cứng mà chỉ mới đi được nửa đoạn đường, hơn nữa Quảng Châu đang vốn trời quang mây tạnh lúc này lại mưa to gió lớn, mưa lớn đến muốn quyện trời đất lại làm một, nước mưa chảy thành sông trên kính xe. Lúc này đang là giờ tan tầm cao điểm, xe taxi nhích về trước từng chút trong thành phố kẹt cứng dưới mang đêm, ai nấy đều tăng tốc triệt để cứ như để kịp giờ đi đầu thai vậy, kèn xe inh ỏi cả một vùng.
“Quảng Châu chịu ảnh hưởng của mưa dông, xuất hiện mưa to trên cả toàn thành phố... người dân lưu thông trên đường chú ý an toàn.”
Tài xế vặn nhỏ âm lượng trên đài, nhỏ giọng than phiền: “Kiểu này tan làm chắc chín giờ luôn quá, vợ lại cằn nhằn cho!”
Diệp Mông ngày thường cũng thích tán gẫu với tài xế, hôm này im lặng lạ thường, tài xe cũng nhìn ra được người đẹp này tâm trạng không tốt, đến ngủ cũng luôn nhíu mày.
Hẳn là vì sắp tan làm, tài xế vui vẻ ngân nga một khúc, thong thả đổi đài nghe tướng thanh.
Xe cộ vẫn kẹt cứng ngoài cửa sổ. Đèn xe chói mắt chiếu sáng cả một cùng thế giới ngoài cửa kính, trông như tranh trừu tượng của Vincent van Gogh, đèn neon với đèn xe chiếu rọi lẫn nhau, mưa bụi mịt mờ, cả thế giới trở nên sặc sỡ lạ lùng.
Từ lúc Lương Vận An nói với Diệp Mông Lý Cận Dữ là nhân chứng của hôm đó, cảm xúc của cô vẫn cứ không dịu xuống được. Cô cảm thấy mình như cái nồi áp suất bị nấu với lửa nhỏ, sôi sục từng chút, không biết khi nào sẽ nổ, cô không tìm ra được mồi lửa, không biết tắt thế nào, cô chỉ có thể không ngừng dội nước vào mình, tưới tắt toàn bộ ngọn lửa đè nén trên người cô.
Cô không về vì sợ mình không kiềm được hôm nào đó sẽ nổ mất, lỡ nóng lên sẽ thật sự ly hôn mất. Cô không muốn ra bất cứ quyết định gì vào lúc này, vì là Lý Cận Dữ nên cô vẫn cứ không nỡ.
Cô chỉ có thể tự kiềm nén chính mình nhưng lại buồn cười phát hiện mình thật sự đã lung lay. Yêu ghét của cô không còn vô tư nữa, không thể rạch ròi được nữa. Cô liều mình định sẽ sống cuộc đời hỗn loạn. Áy náy, lưu luyến, tự chán ghét mình và nỗi sợ với tương lai, tất cả những cảm xúc này hoà lại với nhau, đè lấy lồng ngực cô, hết cô hết lần này đến lần khác tự hỏi, Diệp Mông mày thật sự muốn thế này sao?
Mày thật sự muốn buông bỏ tín ngưỡng và nhân cách trong suốt ba mươi năm của mình để bảo vệ một người đàn ông có khả năng đã che giấu chân tướng cái chết của mẹ mày? Mày thật sự muốn từ bỏ bản thân sao?
Có thể là mẹ thật sự đã tự sát.
Có một âm thanh đang nói trong lòng.
Mày yêu cậu ta rồi, đừng kiếm cớ nữa.
Vẫn còn một âm thanh cười nhạo khác ở đáy lòng.
Mẹ còn từng nói, đời người không thể quay lại nơi bắt đầu, vậy nên con phải đi cho chắc từng bước, không mong xuất chúng hơn người nhưng cầu dốc hết công sức..
...
“Cô ơi, đến khách sạn Ngân Hà rồi.”Tài xế treo bảng “xe trống” lên, lên tiếng nhắc nhở cô.
Diệp Mông liếc nhìn ra ngoài, lập tức câm nín: “Ngân Hà của cháu nói là hà trong hà hoa*.”
: Tài xế chạy đến khách sạn 银河 còn khách sạn Diệp Mông nói 银荷, 荷 trong 荷花 nghĩa là hoa sen.
Tài xế há hốc, như không dám tin, xác nhận lại lần nữa mới biết thật sự đã đi nhầm, lập tức đổ vỏ: “Sao cô không nói sớm.”
Diệp Mông cố kiên nhẫn: “Cháu có nói rồi mà, chắc lúc đó chú đang nghe điện thoại nên không để ý à?”
“Vậy cô tự mở bản đồ đi, xuống đây được rồi” Tài xế vừa tra địa chỉ vừa vòng vo tam quốc: “Ngược đường, vòng về lại thêm một tiếng nữa.”
Diệp Mông cho là mình cũng có trách nhiềm, nén nhịn nhìn ra cửa, không trách móc gì thêm, chỉ nói một câu: “Chú chạy về đi, tiền xe cháu vẫn đưa chú.”
Ai ngờ tài xế lại không vừa lòng: “Tôi sắp tan làm rồi, cô xuống đặt chuyến khác nhé?”
Lúc xúi quẩy thì uống ngụm nước mát cũng ê răng. Diệp Mông đành chịu, xuống xe lấy hành lý, sau đó kéo hành lý đi trong mưa dông xối xả, lại mất trọn hai mươi phút mới bắt được chuyến mới.
Lúc cô đến khách sạn đã ướt sũng cả nhếch nhát thảm hại như chuột lột.
Vậy mà đã nghèo còn mắc cái eo. Diệp Mông mở vali hành lí ra mới biết lúc sáng mình đi vội, cầm nhầm vali mất rồi. Cô mang nhâm vali mấy hôm trước đi công tác Bắc Kinh về, bên trông chỉ có đống đồ dơ chưa sắp xếp. Cô xốc hết cả lên cũng chẳng có bộ nào mặc được.
Lúc đó cô vẫn khá bình tĩnh, lẳng lặng đóng vali lại, đẩy sang một bên, sau đó ngẩng đầu trên ghế dài dưới cửa sổ, mở nửa cánh cửa, thản nhiên hút thuốc, ánh mắt trống không nhìn xuống sàn nhà, như đã chai lì với mọi chuyện hỗn tạp của cả ngày hôm nay, máu đang đông lại, không khí cũng đang đông lại.
Cô không có tí cảm xúc. Hút hết nửa gói thuốc, cô vô cảm cởi đồ, bước vào phòng tắm.
Trong nhà tắm mờ hơi sương, của kính mù mịt, có thể thấy được thoang thoáng bóng dáng gầy nhỏ trập trùng, tóc dài đến eo, mỗi phần trên cơ thể đều như lộ rõ sự trưởng thành tinh tế, lại như thiếu nữ chưa trải sự đời trong truyện tranh với thân hình uyển chuyển.
Diệp Mông vừa mở nước vừa lấy xà phòng của khách sạn lau lớp trang điểm trên mặt. Không biết là mắt dính bọt xà phòng nên hơi cay cay hay là cảm xúc đè nén suốt nhiều ngày cuối cùng đã đánh bại cô.
Lúc giọt nước mắt đầu tiên rơi ra, cô lau đi như không có gì xảy ra, tiếp tục rửa mặt.
Dần dần càng lau thì nước mắt lại rơi càng nhiều, như thiên hà vỡ đê, không ngừng lăn xuống. Cô không lơ là được nữa, cô biết cảm xúc của mình đạt đến cực điểm rồi, cô không kiềm được nữa, chầm chậm ngồi xuống.
Lúc ban đầu, tiếng khóc của cô chìm trong tiếng nước chảy, thảm thiết như tiếng kêu khóc của động vật. Sau đó, âm thanh này không thoả mãn được nỗi đau trong lòng cô nữa, cô bắt đầu gào khóc, cả phòng tắm vọng lại tiếng khóc đau xé lòng của cô.
Như mặt nước tĩnh lặng bỗng nổi sóng to gió lớn, cuốn cô vào biển rộng không bến bờ, cô ra sức chống trả, gào thét -- nước biển lạnh băng không ngừng cuộn trào mãnh liệt vào lồng ngực, cổ, miệng của cô, mãi đến khi cảm giác nghẹt thở kia dần dần ngập qua đỉnh đầu cô...
Cô khóc tới đứt hơi khản tiếng, cuối cùng nức nở vài tiếng, nghẹn ngào chầm chậm nín lại, như đứa trẻ cô đơn không nơi nương tựa, đôi lúc lại nấc lên, mịt mờ ngẩng đầu nhìn hơi sương trên trần phòng tắm.
Thì ra, lúc buồn bã phải phát ra âm thanh.
...
Diệp Mông im hơi lặng tiếng bệnh một trận ở Bắc Kinh, tự khỏi rồi mới quay về.
Lúc về Bắc Kinh Diệp Mông dắt theo một đứa trẻ. Mười tám tuổi, con trai.
Thai Minh Tiêu lái xe ra đón cô, hai ngươi gọi điện cho nhau. Anh không nối bluetooth, mở hẳn loa ngoài. Lý Cận Dữ và Câu Khải đều ở trên xe.
“Nhặt ở đâu đấy?”
Diệp Mông vừa xuống máy bay, thằng bé bên cạnh đang lấy hành lý: “Chùa Lục Dung, mới lạy Phật xong, ước làm người tốt việc tốt. Nó nói muốn tới Bắc Kinh tìm mẹ, anh cho người hỏi thăm giùm đi.” Nói xong cô dịu dàng nhẹ giọng: “Mẹ em tên gì?”
Thằng bé cũng khá cao, ít nhất một mét bảy mươi sáu, Diệp Mông nói chuyện với nó còn phải ngẩng đầu.
Mặt mũi cũng sáng sủa, trắng trẻo non nớt, chỉ là hơi trầm, nói năng cũng lí nhí: “Châu Cầm.”
Thai Minh Tiêu nói năng không kiêng kỵ: “Cô thật sự nghĩ tôi là gặp ai cũng lo đó hả?”
Diệp Mông như biết là anh sẽ nói vậy, cầm hành lý bước ra ngoài, vội vàng ngắt lời: “Tới rồi nói sau.”
Diệp Mông dễ dàng tìm được nơi Thai Minh Tiêu đón cô, không biết cái chỗ đậu xe đó có phải Thai Minh Tiêu mua luôn rồi không, lần nào cũng đậu y nguyên chỗ đó, rất dễ tìm. Cô dẫn Châu Vũ bước qua.
Bãi đậu xe dưới đất trống không, hôm nay cô để mặt mộc, quần áo hai ba ngày chưa thay lại vừa xuống khỏi máy bay, đến tóc tai còn rối bù, kẹp cái gối tựa trên cổ, trừ đôi giày cao gót lạch cạch dưới chân hơi có thần thái ra, hoàn toàn trông như khối văn vật vừa được đào ra khỏi đất, bụi bặm cũ kỹ.
Lý Cận Dữ không có ở đây, cô có trông thế nào cũng chả sao.
Thai Minh Tiêu và Câu Khải tựa ra ghế phụ tám chuyện, cửa sổ ghế phụ hạ thấp, Ban đầu Diệp Mông không chú ý tới người bên trong, vì hơn nửa người của Câu Khải đã chắn mất cửa xe, cô chỉ có thể thấy loáng thoáng tóc con trước trán và bàn tay gác hờ ngoài cửa xe của người kia, anh ta mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên, lộ rõ cánh tay thanh mảnh, trên cổ tay còn đeo đồng hồ, kẹp trong ngón tay nhìn rõ từng khớp nửa điếu thuốc, không hề nhúc nhích. Tư thế này trong như vừa hút thuốc vừa cúi đầu nhìn điện thoại.
Diệp Mông gần như vừa nhìn đã nhận ra cái dáng hút thuốc này.
Lý Cận Dữ ngồi trong xe cô cũng là cái tướng này, có lúc tay gác ngoài cửa cả buổi cũng không thấy hút, cứ gác bên ngoài vừa nhả khói vừa xem điện thoại, lúc nhớ lại đã cháy mất nửa điếu, sau đó hút một hơi rồi dập hẳn. Cứ lười nhác như vậy, không giống Câu Khải với Thai Minh Tiêu hút nhanh gọn một điếu.
Nhưng Diệp Mông lại nhanh chóng phủ định. Vì khi cô đến gần nhìn, Lý Cận Dữ nếu như không điên hẳn sẽ không mua một cái đồng hồ ba trăm nghìn.
Vậy mà người kia đột nhiên mở cửa ghế phụ bước xuống xe, Diệp Mông trông phút chốc còn nghĩ là anh em sinh đôi của Lý Cận Dữ, mãi đến khi hai người đối diện với nhau, anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, Diệp Mông liền có thể khẳng định. Ngoài cái thằng mất dạy kia ra còn có thể là ai được!
Lý Cận Dữ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen. Bước đến gần mới thấy, anh ăn mặc hiện rõ người gầy nhưng khung xương cả người không hề nhỏ. Bờ vai rộng thẳng, sống lưng thẳng tắp, xương quai xanh hình chữ “bát”, thẳng một đường sâu trước ngực, cơ ngực thanh mảnh, mỗi một tấc đều rất chuẩn.
Mặc sơ mi quần tây, cả người đều trông mảnh khảnh thấy rõ, phong thái rất sạch sẽ. Giày thể thao được thay thế bằng giày tây da, phút chốc trở thành cậu ấm cao quý. Chiều cao một mét tám lăm của anh đứng cạnh Thai Minh Tiêu với Câu Khải đúng là áp chế cực mạnh nhưng anh chỉ lười nhác tựa vào cửa xe, coi như chừa mặt mũi cho bọn họ.
Lý Cận Dữ cứ như cây thước đo ấy, đâu đâu trên người cũng là tiêu chuẩn, mấy anh trai rõ là thường ngày trông cũng ôn đứng cạnh anh lại đột nhiên nhạt nhẽo, thiếu thiếu cái gì.
Hai người gần hơn một tháng không gặp. Không gặp thật ra còn đỡ, gặp nhau thế này, nhìn thấy thằng mất dạy đó đừng sờ sờ trước mắt mình, gọn gàng sạch sẽ như cây bạch dương thẳng tắp cô mới phát hiện mình thật ra đã nhớ anh tới phát điên rồi, tim đập điên cuồng, lần đầu tiên mà lục phủ ngũ tạng cũng va vào nhau ầm ầm.
Nhưng cô lại cảm thấy cảm giác này khó mà tả được, nói sao nhỉ? Giống như đoá hoa nát nhừ trong bùn mà bạn từng thấy đã gột đi lớp vẫn đục, đột nhiên nhú lên mầm non mới, thậm chí còn cao quý hơn bạn nghĩ.
“Đù, ba ngày nay cô chưa thay đồ luôn hả? Sao mà nhếch nhác vậy?”
Thai Minh Tiêu nói một câu kéo hồn cô về lại. Diệp Mông mới hoảng hốt nhớ lại mình đang tàn cỡ nào, quần áo nhăn như nho mèo, ốm một trận nặng dậy mặt mũi cũng khó coi. Cô thật sự không muốn Lý Cận Dữ nhìn thấy cái dáng không ra hồn người này, cô cúi đầu, vội vàng ừ một tiếng, bảo Châu Vũ lên xe trước.
Trên đường về, Thai Minh Tiêu lái xe, Lý Cận Dữ ngồi ở ghế phụ, phía sau là Câu Khải, Châu Vũ và cô. Diệp Mông ngồi sau Lý Cận Dữ, có thể nhìn thấy anh qua kính chiếu hậu. Sơ mi gài khớp từng nút, vết sẹo trên yết hầu vẫn còn, vết sẹo này thật sự thần kỳ, lúc trước ở Ninh Tuy, Diệp Mông cảm thấy trông có vẻ u uất nhưng ở đây lại thấy khá xa lạ.
Sao mà ngờ được họ từng ở Nình Tuy gặp gỡ, cuồng nhiệt, thẳng thắng, dám cứng đầu với chân thành, thậm chí còn cược cả cuộc đời vì nhau. Thế giới này lạnh nhạt bao nhiêu, bọn họ điên loạn bấy nhiêu, họ ôm nhau hôn nhau, thậm chí mặc sức thoả mãn dục vọng, an ủi lẫn nhau.
Thai Minh Tiêu ngắn gọn giới thiệu họ với nhau, Lý Cận Dữ không chủ động nhận mặt cô, Diệp Mông càng không nói tiếng nào.
“Bé ngơ, đây là chị đẹp tôi nói với cậu.”
Anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thai Minh Tiêu lại hào hứng quay đầu nói với Diệp Mông: “Cái đứa bạn từ nhỏ hồi trước tôi nói với cô còn nhớ không, mấy ngày trước ông ngoại nó mới đón về, chính thức giới thiệu cái, Lý Cận Dữ, Lý có “mộc” ghép với “tử”, chữ Cận có bộ “cách”, Cận trong “cận đông” ấy, Dữ trong “đảo dữ”.
Cô cảm thấy rất buồn cười.
Bài giới thiệu tên này cô đã nghe ba lần, cả ba lần đều là từ miệng người ngoài-- Dương Thiên Vỹ, Lương Vận An, Thai Minh Tiêu.
Cô nhìn kính chiếu hậu, cũng nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lý Cận Dữ hỏi Châu Vũ: “Sao hai người quen được nhau?”
Châu Vũ lí nhí kể giải thích với mọi người về quá trình cậu và Diệp Mông gặp nhau.
Hôm đó chùa Lục Dung mưa lớn, Diệp Mông đi dâng hương cầu duyên, thấy trên người Châu Vũ có treo một tấm bảng, quỳ trên đất hành khất, muốn xin ít tiền đi đường lên Kinh tìm mẹ. Người khác đều thấy cậu có tay có chân, còn trẻ trung như vậy càng cảm thấy người này nhất định tham ăn nhác làm, không ai đồng tình.
Châu Vũ từ đầu tới cuối đều cúi đầu quỳ ở đó, không nói tiếng nào, có người ném tiền cho thì cậu cúi người, bỏ qua tất cả những ánh mắt cười nhạo, giễu cợt. Diệp Mông biết ăn xin toàn là lừa đảo nhưng cô vẫn bỏ vào một tờ một trăm tệ. Chắc là do chưa từng thấy số tiền lớn như thế, Châu Vũ có chút cảm kích ngẩng đầu nhìn cô, lại cúi sâu người trước cô.
Kết quả lúc cô dâng hương xong đi ra, mưa một lúc một lớn, lúc Diệp Mông ra khỏi cổng chùa, Châu Vũ đã ngất bên vệ đường. Cô liền lập tức gọi xe đưa cậu đi bệnh viên, y tá hỏi cô có phải người nhà không, cô nói không phải, y tá lại hỏi tiền thuốc thang trả thế nào, Diệp Mông ném cái bát hành khất của cậu qua, trừ tờ một trăm của cô còn có vài đồng mười tệ lẻ.
Châu Vũ chỉ cảm sốt thông thường nhưng vì quỳ quá lâu nên tuột huyết áp. Hay rồi, bây giờ Diệp Mông đưa cậu đến bệnh biện, mấy đồng ít ỏi cả buổi chiều không dễ gì mới kiếm được, giờ lại phá sản rồi. Mặt Châu Vũ hơi ửng đỏ, lại muốn về quỳ lại.
Diệp Mông bất lực thở dài: “Đi thôi, chị đưa em đi Bắc Kinh.”
...
Lý Cận Dữ quay đầu hỏi nó: “Em có tay có chân sao không đi tìm việc, lương ở công trường trả theo ngày, không tới hai ngày là gom đủ rồi.”
Diệp Mông thầm nghĩ giờ cậu thì cậu mạnh mồm rồi. Lúc trước cậu đi mua vé cũng xài tiền của chị chứ ai.
“Nó có tìm” Diệp Mông chen vào: “Sức nó yếu, cứ bị đám làm công lâu năm ở công trường ăn hiếp, một ngày chả được mấy đồng còn ngày nào cũng có người đánh nhau, nó không tham gia là bị đánh, hết cách mới chưa kịp lấy tiền đã nghỉ rồi.”
Lý Cận Dữ cuối cùng mới nhìn liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ồ một tiếng.
Châu Vũ có vóc dáng thiếu niên, ốm lòi xương sườn, bọn Lý Cận Dữ có vóc dáng đàn ông, vai to lưng rộng. Nếu như nói Lý Cận Dữ ở Ninh Tuy có chút âm u thì Châu Vũ lại có chút u ám dịu dàng, mặt mũi cũng như con gái.
Châu Vũ rất tự ti vì ngoài hình: “Hồi trước bạn học đều nói em ẻo lã, cảm thấy em thích con trai. Em bị cười nhạo quen rồi, cũng không để ý mấy, ai mà biết đám người ở công trường đều dùng hết sức bình sinh mà đánh, em cảm thấy em bị đánh một lần là đã muốn chết rồi. Ngày hôm sau liền chạy mất.”
Diệp Mông an ủi: “Mặc kệ nó, em rất đẹp trai.”
Thai Minh Tiêu lái xe cũng an ủi theo: “Đủng rồi, em đẹp trai mà, không kém gì thằng bạn này của anh. Thằng này đẹp trai từ nhỏ tới lớn, từ hồi tiểu học đã là hot cái gì boy cái gì đó.” Anh nói Lý Cận Dữ.
Lý Cận Sữ nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói: “Biến đi.”
Thai Minh Tiêu cười cười: “Vậy cô để thằng nhỏ ở đâu, hai người đâu ở chung được đúng không? Một nam một nữ sao mà được.”
“Tôi cũng kết hôn rồi, lo cái gì” Diệp Mông nói.
Thai Minh Tiêu trưng ra bộ mặt thầm sợ hãi: “Kết hôn rồi mới sợ đó chị hai, em trai mười tám tuổi ít nhiều gì cũng hiểu chuyện rồi, tôi mười tám tuổi đã hai bạn gái rồi, hơn nữa ông chồng ghen chúa của cô mà biết chắc nổi điên quá, không được tí nào.”
Câu Khải vẫn luôn im lặng lại bắt đầu: “Tôi đã nói ông chồng tỉnh lẻ của cô không xứng với cô.”
Diệp Mông: “...”
Lý Cận Dữ: “...”
Khoan xe im lặng lúc lâu, Diệp Mông nói với Thai Minh Tiêu: “Vậy ở chỗ anh đi, đợi nó tìm được mẹ rồi tính.”
“Không được không được, tôi mới có bạn gái, đm hành sự bất tiện vl ra.”
Xí!
“Ở chỗ tôi đi.” Lý Cận Dữ nói.
Diệp Mông nhìn anh hỏi: “Cậu ở đâu?”
Thai Minh Tiêu lậpp tức liếng thoắng: “Khu Phong Hối Viên, ông ngoại nó mới cho cái biệt thự, hai trăm triệu, sao, cảm động không? Muốn đi bước nữa không?”
Diệp Mông khinh bỉ một tiếng.
Lý Cận Dữ nghe ra sự xem thường của cô, không nói gì, quay đầu nói với Châu Vũ: “Có hành lý không? Không có lát nữa dẫn em đi mua. Bị cái phải đưa chị gái này về nhà đã.”
Châu Vũ nhìn Diệp Mông như đang chờ cô đồng ý, thấy cô không nói gì mới gật đầu.
Sắp chỗ cho Châu Vũ xong, xe trờ tới dưới nhà cô.
Thế nhưng trước khi xuống xe Diệp Mông mới biết hôm nay sao Lý Cận Dữ lại ở trên xe, ba người họ muốn đến câu lạc bộ của Lê Thầm nên tiện đường đi cùng. Diệp Mông xuống xe đi lấy hành lý, Lý Cận Dữ và Câu Khải xuống xe hút thuốc, anh tựa trên đầu xe, một tay kẹp thuốc một tay cầm điện thoại không biết đang gửi tin nhắn cho ai, còn tán gẫu mấy câu với Câu Khải, hay cười nhẹ.
Cô cứ nghĩ anh đã chấp nhận bình dị. Giờ cô mới phát hiện, “chấp nhận bình dị” đã là không bình dị rồi.
Cô từng luôn hy vọng anh đến Bắc Kinh, đối diện với tất cả mọi thứ đã qua, mở rộng lòng mình nhưng giờ đây, Diệp Mông nhìn thấy Lý Cận Dữ đã đến Bắc Kinh lại có hơi xa cách, bình tĩnh thản nhiên, cứ như một thân một mình, lạnh nhạt với mọi thứ.
“Giờ này đi kiếm Lê Thầm hả?” Diệp Mông hỏi Thai Minh Tiêu đang giúp cô lấy đồ ở sau cốp: “Sắp chín giờ rồi.”
Thai Minh Tiêu đóng sầm cốp xe, mặt mũi hào hứng, ánh mắt nôn nóng: “Tất nhiên là đi phóng xe rồi. Thần xe Cửu Môn Lĩnh về rồi mà, bọn tôi phải high một chập chứ, nhanh đi, cô lên đi.”