Cây liễu xanh ngọc bích rũ xuống tựa như những hạt ngọc nước ướt át, phất phới nhẹ nhàng như muốn nói gì nhưng lại còn xấu hổ, bồng bềnh xao động trên mặt hồ nơi quang cảnh đẹp mê người, những làn sóng gợn lăn tăn như được vẽ ra trên mặt hồ xanh biếc, rải rác ảnh ngược của cây liễu xanh đầy phong tình, những bông hoa yêu kiều xinh đẹp, hay đàn chim chóc hăng hái, còn có những chiếc chuông nhỏ trên mái đình bên hồ khẽ chấn động, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Kim gia không hổ là gia đình phú quý, dùng từ " hoàng kim khắp nơi" để hình dung cũng không quá đáng, mấy gian phòng gia chủ đều dùng ngọc thạch thượng đẳng lót đường, ngay cả phòng khách cũng lộng lẫy xa xỉ. Đây là một gia tộc truyền thừa sự giàu có mấy đời tích lũy mà thành. Giàu không quá ba đời, ý trong câu này cũng không được chứng thực ở Kim gia, ngược lại, trải qua từng đời tích lũy, Kim gia có vẻ càng phát ra khí chất khoan thai, Die nd da nl e q uu ydo n không nói tới người, tòa nhà này, khắp nơi đã thể hiện khí chất giàu có nhà người ta, khiến người ta có loại cảm giác khí phách và tinh tế cũng tồn tại. Vật trang trí lộ rõ vẻ xa hoa nhưng lại không tục khí, mỗi một đồ dùng, đều được điêu khắc chạm trổ tin tế, cẩn thận cũng có thể thấy hoa văn tinh xảo chỗ chân bàn.
Tác phẩm như vậy, sợ rằng cũng chỉ có hoàng gia mới có thể sánh ngang, dù cho bất kỳ đồ hoàng tộc nào cũng không thể bằng được.
Đến Kim gia cũng hai ba ngày rồi, Phượng Tĩnh Xu tìm tòi Kim gia mấy lần, không để lại dấu vết tìm được một ít theo như lời hạ nhân nói, biết được một tin tức như trong dự liệu ——từ xưa tới nay chưa từng có ai nuôi chim ở Kim gia.
Cũng không ngoài ý muốn của Phượng Tĩnh Xu, bởi vì từ khi mới bắt đầu đã biết những lời phản ứng lúc đó của Trình Khả Diệu là giả, nàng đột nhiên nghĩ tới một chi tiết bị nàng xem nhẹ, hay là một chi tiết mà Kim Bích Đạc vô ý để sơ hở, hoặc là nói, là giọng điệu —— lộ ra giọng điệu hơi vội vàng.
Theo lý thuyết, Kim Bích Đạc kết giao với bọn họ chỉ ở trên phương diện làm ăn khiến nàng và hắn có chỗ lui tới, đối với người bên cạnh nàng cũng sẽ không quen thuộc, nhưng ngày đó khi đến phủ tể tướng đón bọn họ, vừa mới nói chuyện với nàng mấy câu, Kim Bích Đạc đã hỏi tới một người, một người lẽ ra không nên có liên quan gì tới hắn —— Duy nhi.
Tại sao Kim Bích Đạc lại đột nhiên hỏi Duy nhi vậy? Coi như Duy nhi thường xuyên ở chung một chỗ với nàng, nhưng trình độ dính người cũng không kịp Thư nhi, Kim Bích Đạc muốn hỏi, cũng có thể hỏi Thư nhi, mà không phải Duy nhi.
Lúc ấy mặc dù Phượng Tĩnh Xu lưu ý đến, nhưng cũng không để ở trong lòng, sau lại bị chuyện ‘ Thúy Thần ’ dẫn đi sự chú ý, da.nlze.qu;ydo/nn cho đến khi ý tưởng vừa rồi chợt lóe lên nhớ tới điểm đáng ngờ này. Trực giác nói cho nàng biết, có lẽ nên liên hệ Duy nhi và...... Thúy Thần với nhau.
"Công chúa thật có hứng, sao lại một mình ở bên hồ thưởng trà?" Một giọng hơi từ tính vang lên ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu cong lên nụ cười, vẫn giơ ấm trà lên cao rót ra chén một dòng nước màu xanh, xuyên thấu qua dòng nước thưởng thức cảnh đẹp mùa hè trước mặt. Ao nước lớn nhất Kim gia —— không, phải nói là hồ, trong lòng hồ có một ngôi đình, bị một hồ nước vòng quanh, trong hồ còn trồng không ít hoa sen quý giá, mùa hè sen hồng, lá xanh hoa yêu kiều. Hoa sen trên hồ đã nở rộ, nhiều đóa hoa chập chờn trong gió nhẹ chập chờn ra vẻ phong tình e thẹn, giống như mỹ nhân trong trước, xoay múa khiến người say đắm, để tâm tình người nhìn vui tai vui mắt, trong lòng lại nảy lên vô số bong bóng màu hồng, vô cùng thỏa mãn.
Phượng Tĩnh Xu ở nơi đẹp đẽ dưới trời hạ này chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, từ từ kiểm tra một chút đầu mối. Cũng không có ai đến quấy rầy nàng, Duy nhi, Thư nhi, Hoa Ngọc Dung và Tử Mộng Cơ được nãi nãi mang theo xem kịch, để ăn mừng nhận được mấy tôn nhi, lão nhân gia hưng phấn mời đoàn kịch nổi danh Long Hải thành đến Kim gia hát cả ba ngày, muốn mời thân thích các gia đình và một ít bằng hữu làm ăn trong thành tới bày tiệc ăn mừng, Dieenndkdan/leeequhydonnn đây là do Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ đã hết sức yêu cầu lão nhân gia khiêm tốn, lão nhân gia lầu bầu lẩm bẩm miễn cưỡng bày tiệc, "mới" làm lễ ba ngày, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chưa đã ghiền. Nếu không phải vì Tử Mộng Cơ mang vẻ mặt ưu buồn nói nếu lão nhân gia rêu rao lớn như vậy có thể sẽ khiến người trong cung nhận xét, kiêng kỵ, lúc này Trình Khả Diệu mới thu hồi lại ý niệm ăn mừng không kiêng dè.
Vào lúc nhàn rỗi này, Phượng Tĩnh Xu thật vất vả mới có được, đặc biệt dặn dò mấy nam nhân đừng đến quấy rầy, ai biết không phải là nam nhân của nàng lại tự chạy tới đây.
"Tại sao Kim công tử không đi tiền viện xem kịch vậy?"
Trên mặt hồ phản xạ tia sáng rực rỡ trên y phục, động tác Kim Bích Đạc tiêu sái vung vạt áo lên ngồi xuống, giọng điệu dường như có chút buồn bã: "Kể từ khi mấy người các ngươi tới, nãi nãi cũng không quan tâm ta, ta còn đi xem kịch làm gì! Cũng không phải là nhân vật chính!"
Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu không hề rời khỏi dòng nước gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngây thơ bĩu môi của Kim Bích Đạc, không khỏi bật ra nụ cười chân thành, "Ta nghe thấy lời của công tử, làm sao lại cảm thấy có chút vị chua đấy?"
Kim Bích Đạc cũng không sợ bị chê cười, nói thẳng: "Là rất chua đó! Khi mấy người huynh đệ cùng thế hệ chúng ta sinh ra cũng chưa từng được nãi nãi chào mừng như vậy!"
Thả ấm trà trong tay xuống, Phượng Tĩnh Xu "xì" cười một tiếng, đẩy một chén trà xanh về phía Kim Bích Đạc, "Lúc ngươi sinh ra còn biết xem những thứ đó sao? Thì ra từ nhỏ Kim đại công tử đã khác hẳn với người thường, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vô cùng phi phàm đó!" Hứ! Trừ phi giống như nàng, mang theo trí nhớ của kiếp trước mà sống, hơn nữa vừa sinh ra đã có ý thức, nếu không làm sao sẽ nhìn thấy!
"Ta có thể nghe phụ thân ta kể mà!" Kim Bích Đạc không để ý Phượng Tĩnh Xu cười nhạo, nghiêm trang nói, vừa nói tay còn không ngừng cầm chén trà Phượng Tĩnh Xu đưa tới, vẻ mặt thận trọng đưa chén trà đưa dưới mũi cẩn thận ngửi, rồi sau đó từ từ uống, trên mặt hiện lên vẻ thoả mãn.
"Ta cho rằng, cả đời này, ta cũng chỉ có thể uống trà cực phẩm một lần, không thể nghĩ tới còn có cơ hội uống lần nữa, hơn nữa còn ở ngay trong nhà bản thân cùng thưởng thức với công chúa, ta thật sự rất có lời rồi, một khắc này, ôm loại tâm tình này mà uống trà, quả thật cảm thấy mỗi một giọt đều vô cùng trân quý!"
"Ha ha! Quá khen!" Phượng Tĩnh Xu không ngờ Kim Bích Đạc lại coi trọng nàng pha trà như
thế, có chút vui mừng, nhưng vừa nghe thấy hắn nói "có lời rồi", lại không khỏi cảm thấy buồn cười, vị Kim công tử này, thật đúng là mọi lúc đều nghĩ tới “lời”, nàng nghĩ, cho dù là hai chữ “bối kiêm”* đặt ở trước mặt hắn, nhất định cũng sẽ bị hắn dùng xích vàng trói thành một chữ "lời" này. (* chữ “lời” trong tiếng Trung là 赚,là sự kết hợp của chữ “bối” - 贝 và chữ “kiêm” -兼, nên Phượng Tĩnh Xu mới nói vậy)
"Nếu nguyện ý, ngươi có thể gọi tên của ta, dù sao ngươi lớn hơn ta, trừ đi thân phận công chúa, ta còn phải gọi ngươi một tiếng ‘ ca ca ’ đấy!"
"Ha ha! Hay cho một tiếng ca ca!" Kim Bích Đạc cao giọng cười to, hù dọa đàn chim chóc trên đình, "Hình như mỗi người đều có một xưng hô đặc biệt với nàng, mặc dù quan hệ của ta và nàng cũng không thân mật như bọn họ, dieendaanleequuydonn nhưng chỉ bằng một tiếng ‘ ca ca ’ này của nàng, ta nghĩ, có xưng hô riêng của bản thân với nàng cũng không quá đáng chứ?" Kim Bích Đạc giống như lơ đãng nhắc tới, trong ánh mắt tràn đầy ý cười cất dấu một chút khẩn trương.
Trải qua Kim Bích Đạc nói như thế, Phượng Tĩnh Xu phát giác, nam nhân bên cạnh thật sự gọi nàng đều mỗi cái tên một vẻ, khác biệt. Duy nhi gọi nàng là Tĩnh nhi, Ảnh gọi nàng là Xu, Thư nhi gọi nàng là tỷ tỷ, ngay cả Hoa Ngọc Dung cũng kiên trì gọi nàng là Tĩnh Tĩnh, còn có Phượng Hàm Tiếu, vị đường ca không biết có phải kiêng dè hay không, cũng không theo mấy người đó gọi nàng, mà gọi nàng là tiểu Tĩnh —— một cách gọi thường thấy nhất của huynh trưởng.
Thấy Kim Bích Đạc vẫn còn yên lặng chờ câu trả lời của nàng, Phượng Tĩnh Xu vội vàng nói: "Ha ha! Nếu như ngươi muốn, cũng có thể!"
"Thật!?" Cặp mắt Kim Bích Đạc đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt, vui mừng nhỏ giọng hô, tiếp theo nhíu mày tự lẩm bẩm: "Muốn đặt tên là gì đây......"
Phượng Tĩnh Xu cũng không cắt đứt hắn, mặc cho hắn khổ cực suy nghĩ, bản thân thản nhiên uống trà.
Đột nhiên, Kim Bích Đạc cảm thấy trước mắt chợt lóe lên tia sáng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra mặt hồ phía sau Phượng Tĩnh Xu phản xạ ánh sáng đâm chói ánh mắt của hắn. Lại nhìn Phượng Tĩnh Xu, dáng vẻ tự đắc, ở giữa hồ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nổi bật, giống như là...... một khối vàng lấp lánh kim quang!
Trong đầu Kim Bích Đạc thoáng qua tình cảnh lần đầu tiên thấy Phượng Tĩnh Xu, khi đó, hắn đi vào đại sảnh Tuyên Bình bảo của Minh chủ võ lâm tiền nhiệm Quan Vân Nghĩa, lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu đã cảm thấy trên người của nàng tỏa ra một loại ánh sáng y hệt vàng hấp dẫn hắn, mà sau khi chung đụng, dinendian.lơqid]on loại cảm giác này cũng càng ngày càng nhiều, khiến ánh mắt hắn nhìn nàng cũng dần dần thay đổi, không còn là ánh mắt một người nữa, mà là ánh mắt khi hắn nhìn thấy thứ yêu thích nhất —— vàng!
Hơn nữa không phải là một khối vàng, là một đống vàng, là một ——"tiểu Kim Khố (kho vàng nhỏ)!" Trong đầu bật thốt lên một từ.
"Ưmh!?" Phượng Tĩnh Xu ngừng lại, nghi ngờ nhìn Kim Bích Đạc, hắn nói gì? Nàng không nghe lầm chứ? Dường như nàng nghe thấy cái gì mà "kho vàng"?
Kim Bích Đạc cũng vì ý nghĩ của bản thân mà sợ hết hồn, vốn có chút ngượng ngùng, nhưng vừa nghĩ tới có thể sử dụng vàng mà bản thân thích nhất, hơn nữa còn là một kho vàng để hình dung nữ nhân trước mắt khiến hắn có ấn tượng tốt này, hắn đã cảm thấy thật vui mừng, vì vậy, coi như giờ phút này vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu là "có phải ngươi nói sai rồi không", hắn cũng quyết định không sửa.
"Nàng không cảm thấy, ngươi giống như là kho vàng nhỏ mang đến tài phú cho ta sao? Đầu tiên là cái lẩu và trà, nữa là quan hệ hôm nay, ta đã có thể đoán được quang cảnh khi để nàng và Tử hoàng nữ là người đứng sau Kim gia là cỡ nào, mỗi ngày lời đấu vàng ra sao rồi." Thương nhân nói chuyện chín phần lợi, nói tất cả đều có lợi với bản thân, quyết không để người khác nảy sinh ác cảm với mình, tránh gây thù hằn. Lão nhân gia nói thật hay, thêm một người bạn tốt còn hơn thêm một kẻ địch. Nhưng khi Kim Bích Đạc đối mặt với Phượng Tĩnh Xu, lại không cố ý nói khoác, ngược lại nói thật, ngay cả từ "người đứng sau" cũng nói ra, dfienddn lieqiudoon cũng không sợ Phượng Tĩnh Xu ghét, cái hắn muốn chính là thực sự đối mặt với nàng, mặc kệ có phải lấy được lợi ích từ chỗ nàng hay không.
Đối mặt với sự thành thật của Kim Bích Đạc, Phượng Tĩnh Xu vui mừng, bởi vì nàng muốn không phải là bằng hữu ở trước mặt nàng nói khoác dắt ngựa đi rong xoay người lại bụng đầy tính toán, lòng tham muốn bóc lột giá trị lợi dụng của nàng, loại người nói trực tiếp rõ ràng như Kim Bích Đạc, mặc dù ngày sau cũng sẽ hết sức có thể bóc lột người, nhưng cũng sẽ khiến trong lòng người ta có cân nhắc mà không phải đến lúc cuối cùng lại bị bằng hữu phản bội khi chuyện xảy ra. Vì vậy nàng cũng không so đo ý tứ khác trong lời của Kim Bích Đạc, chỉ nói là: "Tiểu Kim Khố? Vậy sao ngươi không gọi ta là đồng nữ chiêu tài (chiêu gọi của cải châu báu) luôn đi?"
Kim Bích Đạc cười nói: "Dù sao cũng phải có chút đặc biệt chứ?" Nghĩ thầm, đồng nữ nỳ đi theo thần tài gia được vạn người cúng bái, coi như không phải người của thần tài thì cũng là người của dân chúng, làm sao hắn có thể đặt một cái tên như vậy chứ? Muốn đặt, thì phải đặt cái tên chỉ thuộc về chính hắn!
"Sau này, ta gọi nàng là tiểu Kim Khố!" Kim Bích Đạc chắc chắn nói.
Trong đầu Phượng Tĩnh Xu đột nhiên thoáng qua một từ —— " con mồi nhỏ"!
Lắc lắc đầu, bỏ qua chuyện mất hứng, nàng nghĩ trước lạnh nhạt Văn Nhân Tĩnh Phong một đoạn thời gian rồi mới suy nghĩ thật tốt làm như thế nào để đối đãi hắn, còn bây giờ, không cần đếm xỉa tới hắn!
Nơi xa một đôi mắt như nước hàm chứa đau lòng nhìn hai người giữa hồ, hàm răng ngọc khẽ cắn môi đỏ mọng, dienndnle,qu.y don không để một chút nghẹn ngào bật ra, mặc dù nàng đau lòng không dứt.
Nữ tử áo trắng đi ngang qua giống như nhìn thấu tâm sự của nữ tử bên hồ, một kế hoạch ác độc nhất thời hiện lên trong đầu......