Lục Tình La thoạt nhìn dịu dàng trang nhã, hơi thở như tẩm gió xuân khiến người ta cho đây là một nữ tử điềm đạm thùy mị như nước.
Đây là ấn tượng đầu tiên của người bình thường đối với nàng.
Nhưng người càng hiểu Lục Tình La lại càng có thể cảm nhận được tính tình thật của nàng. Giai nhân như nước, tính tình cũng như nước. Mặc dù nước có thể chảy từng giọt nhỏ uyển chuyển dịu dàng, nhưng cũng có thể có thế sóng mãnh liệt hung hăng ập tới, Die nd da nl e q uu ydo n vừa nhu vừa cương. Còn có một câu cổ ngữ cho thấymột bản tính khác không dễ dàng phát giác của nước: cố chấp. Nước chảy đá mòn, nói chính là giọt nước yên lặng dùng nghị lực của nó xuyên thấu nham thạch còn cứng rắn hơn nó ngàn vạn lần.
Lục Tình La là một nữ nhân như nước, vì vậy tính tình của nàng không khác gì nước. Trong ngày thường ấm áp dịu dàng đầy hàm xúc, nhưng nếu có ai chẳng biết tốt xấu chọc giận nàng, phải có dũng khí chịu đựng lửa giận ngập trời của nàng. Mà con người điển hình trong mạnh ngoài yếu như nàng, chỉ cần là chuyện nàng quyết định, chính là một trăm con trâu cũng kéo không nổi, trong tính cách kiên cường rất là hiếm thấy.
Gia đình Lục Tình La không tính là nhà đại phú đại quý. Trong nhà mẫu thân chỉ có một vị tỷ tỷ, mà từ sau khi di mẫu xuất giá, Trình gia cũng chỉ còn lại có một mình mẫu thân của Lục Tình La. Ở nơi này coi trọng hương khói chục năm, chỉ có hai nữ nhi Trình gia cũng coi như chặt đứt hương khói, nhưng lão gia phu nhân Trình gia cũng không như nhà người bình thường chỉ muốn một nhi tử, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng bọn họ nghe mệnh trời, thoả mãn khi có hai nữ nhi khéo léo hiểu chuyện.
Hai người Trình gia hài lòng, tiểu nữ nhi Trình Khả Hân lại không hài lòng, nàng biết tâm tư hai vị lão nhân gia, vì vậy nàng quyết định muốn chiêu rể, vì Trình gia kéo dài hương khói. Mà cũng thật sự để nàng tìm được một người vì nàng cam nguyện ở rể —— Lục Thúy Thần. Mặc dù sau này trải qua một cuộc "cách mạng gia đình ", lao lực nước miếng nhị lão của Trình gia vẫn để nữ nhi của Trình Khả Hân mang họ "Lục", có điều trải qua quá trình rung động lòng người mức độ tuyệt đối là nóng nảy. Sự cố chấp của Lục Tình La, có lẽ là kế thừa từ Trình Khả Hân đi!
Mặc dù có di mẫu Trình Khả Diệu gả cho phú thương, nhưng từ trước đến giờ người Trình gia đều không đưa tay đòi tiền với di mẫu, một nhà trải qua cuộc sống bình thường rất là tiêu dao tự đắc.
Lớn lên dưới tình thế như vậy, tất nhiên dưỡng Lục Tình La thành người mang tính cách dịu dàng trang nhã, từ nhỏ gặp thúc thúc bá bá thẩm thẩm di di đều không ngừng khen nàng thông minh lanh lợi dịu dàng động lòng người, vô cùng yêu thích.
Tính tình dịu dàng và tướng mạo chọc người yêu thích của Tiểu Lục Tình La khiến nàng được không ít nam hài tử thích, nhưng tiểu nam hài đều sẽ không biểu đạt tâm ý của mình, chỉ biết không ngừng khi dễ người trong lòng, hi vọng người trong lòng có thể vì vậy mà chú ý tới mình. Đáng thương tiểu Lục Tình La cứ như vậy ba ngày hai bữa bị một đám nam hài tử chỉnh đến thê thảm, cho đến nữ hài kia xuất hiện.
Nàng là nữ nhi nhà đại phútrấn trên, từ nhỏ đã được nuôi thành bảo bối nuông chiều che chở, là người hoạt bát hiếu động, rất là bảo vệ đối với Lục Tình La gặp mặt lần đầu tiên —— bởi vì nàng làm cho người ta có loại kích động muốn thương tiếc!
Sa khi nàng xuất hiện trong thế giới của tiểu Lục Tình La, tiểu Lục Tình La phát hiện, không còn có người khi dễ nàng!
Quan Âm Bồ Tát, là ngài nghe được cầu nguyện của tiểu La cho nên phái nữ anh hùng đến giúp tiểu La đuổi bại hoại sao?
Lục Tình La còn nhỏ tuổi mang cặp mắt lóe lên tia sáng sùng bái nhìn Mộ Dung Huyền ngăn ở trước người nàng quơ múa quả đấm nhỏ, dieendaanleequuydonn ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, nữ hài tử này, chính là bằng hữu tốt nhất tốt nhất tốt nhất trong cuộc đời nàng!
Cứ như vậy, tiểu Lục Tình La và Tiểu Mộ Dung Huyền trở thành bằng hữu thân mật khắng khít, vô luận làm chuyện gì cũng sẽ thấy hai người giống như trẻ sinh đôi bình thường dính nhau vậy. Đối với loại tình huống này, người lớn hai nhà cũng là vui khi việc thành, tính tình hai người một dịu dàng quá mức, một kích động đến đáng sợ, khiến hai người chung đụng, lại cũng có thể bù đắp còn ảnh hưởng lẫn nhau, rốt cuộc tiểu Lục Tình La cũng sẽ đánh bạo lắp ba lắp bắp bé trai giơ nắm đấm trắng nhỏ nhắn lên nói với nam hài khi dễ nàng: "Hư, bại hoại! Còn, còn khi dễ ta ta liền đánh ngươi!" Mà Mộ Dung Huyền cũng có thể dần dần tĩnh tâm làm mấy việc nữ công. Biến hóa như thế khiến người lớn hai nhà đều rất vui mừng.
Mặc dù thân mật khắng khít, nhưng vẫn không đánh lại được thực tế, rốt cuộc sau một lần Mộ Dung Huyền vì Lục Tình La bị người đả thương, người nhà Mộ Dung cảm thấy, không thể cứ để nữ nhi tiếp tục đánh nhau như vậy! Mặc dù đi theo tiểu cô nương Trình gia quả thật làm cho nữ nhi ở phương diện khác trở nên dịu dàng hơn, nhưng trên phương diện khác lại cũng thô lỗ hơn! Lần này đánh nhau bị thương, lần sau, lần sau sau nữa thì sao đây?
Vì vậy dưới nước mắt của tiểu Lục Tình La và tiếng kêu khóc kháng nghị của Mộ Dung Huyền, Mộ Dung Huyền bị đưa đến núi sâu không biết tên học nghệ —— vì để cho nàng có thể học chút công phu tự vệ.
Lục Tình La mất đi bạn tốt rất là bi thương, nhưng mặc dù bi thương, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vì vậy nàng dấu đi phần tình hữu nghị ngây thơ này, vẻ mặt giản ra đối mặt với tương lai. Chỉ là từ sau đó nàng không bằng hữu nữa.
Sau khi Lục Tình La lớn lên tựa như một đóa hoa yêu kiều nở rộ vào sáng sớm, xinh đẹp, làm cho người ta không đành lòng hái, chỉ mong tính dựng một lều nhỏ ở bên cạnh bông hoa xinh đẹp này, ngày ngày chăm sóc cưng chiều đóa hoa muôn vẻ này. Người theo đuổi nàng xếp hàng từ đầu trấn đến cuối trấn, bà mai tới cửa cầu thân đều đến lại đi, bậc cửa cũng sắp bị đạp bằng, chỉ là cũng không có ai có được trái tim mỹ nhân, cho đến khi hắn xuất hiện.
Lần đầu tiên thấy hắn, Lục Tình La đã bị nam nhân tuấn nhã bất phàm này hấp dẫn, ngơ ngác đi theo người nam nhân kia từ trên đường cái tới bên hồ còn không hề hay biết, cho đến khi hắn quay đầu, lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, Dieenndkdan/leeequhydonnn dùng giọng điệu mang theo từ tình không thể kháng cự hỏi: "Cô nương đây là muốn đi theo tới lúc nào? Nếu tại hạ hi vọng cô nương đi theo tại hạ về nhà nương tử của ta, không biết cô nương có nguyện ý không?"
Trong nháy mắt đó, từ trước đến giờ nữ tử Trình gia ngoan ngoãn dịu dàng quy củ như Lục Tình La, mà lại như bị mê hoặc tâm hồn,
gật đầu với hắn, cũng vì vậy, kết duyên cả đời.
Lục Tình La vẫn luôn ngoan ngoãn, vì vậy người trong nhà cũng không quá chú ý tới một mặt tính cách khác trong nàng, cho đến lần này —— khi người nam nhân kia tới cửa cầu thân, hơn nữa sau khi tỏ rõ thân phận, phu thê Trình gia cùng kết luận, nữ nhi đi theo hắn sẽ không hạnh phúc! Vì vậy rất rõ ràng phản đối hôn sự của hai người.
Lần phản đối này, Lục Tình La vẫn luôn khéo léo nghe lời lại âm thầm mạnh mẽ với người trong nhà: nàng không muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nhất định phải ở cùng với hắn!
Chưa bao giờ nhìn thấy Lục Tình La quật cường như thế, người nhà ít dám tin tưởng đây mới thật sự là Lục Tình La —— nhưng lại không thể không tin tưởng —— nàng chưa từng tranh cãi với bọn họ, cũng không có khóc lóc ầm ĩ, nàng chỉ yên lặng nhốt ở trong phòng, cả ngày càng không ngừng viết chữ vẽ tranh, nội dung tất cả đều là không thể rời khỏi một người —— Tử Diệp.
Loại kháng nghị im lặng này khiến người Trình gia không có cách nào, không thể làm gì khác hơn đi từ thành biên cảnh tới Long Hải thành, muốn để di mẫu Trình Khả Diệu giúp một tay khuyên nhủ. Kết quả cuối cùng cũng là lấy làm tiếc nuối kết thúc, vì người trong lòng cuối cùng Lục Tình La vẫn lựa chọn Tử Diệp, nhịn đau rời khỏi song thân.
Sau khi vào trong cung, bởi vì có Tử Diệp che chở chu toàn, Lục Tình La cũng không có bị gây bao nhiêu khó khăn, sau khi Lục Tình La lên làm hoàng hậu, bởi vì dịu dàng thiện lương của nàng khiến cho người trong cung đều rất thích nàng, cuộc sống của nàng trải qua như cá gặp nước. Lúc bọn họ có đứa bé đầu tiên, sông Mịch xảy ra lũ lụt, vì tìm hiểu tình hình nơi quan phủ cứu tế, Tử Diệp cải trang vi hành, sau đó gặp được người thay đổi cuộc đời bọn họ—— Mộ Dung Huyền lên núi học nghệ trở về.
Giống như Lục Tình La, lần đầu tiên nhìn thấy, Mộ Dung Huyền đã bị Tử Diệp hấp dẫn, tiến tới yêu hắn. Chỉ là nàng không có vận tốt như Lục Tình La, Tử Diệp cũng không có cảm giác gì với nàng.
Bởi vì lên núi nhiều năm, mà nhà Mộ Dung cũng đã sớm di cư đến Long Hải thành, vì vậy dọc đường Mộ Dung Huyền dây dưa với Tử Diệp trở lại Long Hải thành, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sau đó người nhà báo lại mới kinh ngạc biết được bạn tốt lúc nhỏ của mình lại làm hoàng hậu!
Mộ Dung Huyền tới bái phỏng, lại một lần nữa thấy được người nam nhân luôn tâm tâm niệm niệm đó, lại phát hiện hắn lại là hoàng thượng Hí Triều quốc, vị hôn phu của bạn tốt của mình!
Nhìn hai người Lục Tình La và Tử Diệp cười đến rực rỡ ngọt ngọt ngào ngào ở trước mặt nàng, trái tim vốn hồn nhiên của nàng bắt đầu vặn vẹo —— nàng vừa không ngừng ghen tỵ vận tốt của Lục Tình La, vừa lợi dụng quan hệ với Lục Tình La để kéo gần khoảng cách với Tử Diệp, cố gắng dẫn tới sự chú ý của hắn.
Cứ như vậy đã qua vài năm, nàng cũng từ từ để cho bạn tốt của mình "trong lúc vô tình" phát hiện mình có cảm tình đối với Tử Diệp và phải “đấu tranh” giữa bạn tốt và người trong lòng.
Lục Tình La chưa bao giờ hoài nghi Mộ Dung Huyền cũng vì sự phát hiện này mà mặt ủ mày chau —— một bên là người trong lòng, một bên là bằng hữu tốt nhất tốt nhất tốt nhất của nàng, nàng nên làm cái gì?
Cuối cùng, cơ hội của Mộ Dung Huyền rốt cuộc đã tới —— Lục Tình La lại mang thai.
Lần này, nàng không ngừng ám hiệu Lục Tình La, một người nam nhân trong lúc thê tử mang thai "nhịn" khổ cực cỡ nào, làm thê tử nên "thông cảm" cũng trợ giúp phu quân giải quyết "vấn đề". Lục Tình La thông minh lanh lợi nghe hiểu ý của Mộ Dung Huyền, vì vậy nàng rốt cuộc chịu đựng đau lòng cho hai người một cơ hội —— nếu như bọn họ đến được với nhau.
Mà Mộ Dung Huyền biết rõ Tử Diệp sẽ không phản bội Lục Tình La, vì nắm lấy cơ hội này, lập tức xin ca ca của nàng Mộ Dung Vũ một bọc thuốc —— thuốc thúc đẩy "chuyện tốt".
Sau đó, Mộ Dung Huyền rốt cuộc được như nguyện ngồi lên vị trí Huyền phi —— đây là Lục Tình La bức bách Tử Diệp nhất định phải phụ trách mới có được, dfienddn lieqiudoon chỉ là cũng đủ rồi, ít nhất nàng có thể quang minh chánh đại với Tử Diệp, không phải sao?
Nhưng có câu nói "Lòng người không nên rắn nuốt voi", Mộ Dung Huyền chính là như vậy, sau khi lấy được còn muốn nhiều hơn, nàng muốn để Tử Diệp chỉ có một mình nàng, nàng muốn để cho đứa bé của nàng trở thành đứa bé duy nhất của Tử Diệp, nàng muốn để cho đứa bé của nàng lên làm hoàng đế, nàng muốn......
Mà không mặc kệ nàng muốn cái gì, đều phải thanh trừ "trở ngại" Lục Tình La này! Cho nên, nàng lại bắt đầu chuẩn bị một cuộc âm mưu, muốn loại bỏ Lục Tình La và đứa bé trong bụng nàng ta.
Đời này của nàng thậm đã chí không quên được vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tình La khi nhìn nàng lúc ấy, khi nàng ôm đứa bé mà Lục Tình La vừa mới sinh ra dùng nét mặt chân thành nhất nói với nàng: "Tiểu La, ngươi yên tâm, con của ngươi sẽ cùng lên đường với ngươi." Thì cho tới nay ghen tỵ và ác độc đều bị nàng che giấu rốt cuộc đều đã bộc lộ ra ở trước mặt Lục Tình La.
"Các ngươi làm sạch sẽ một chút, đừng để người điều tra được!" Nàng nói như vậy với đám tặc ngay tại chỗ.
Cuối cùng nàng ta nói với Lục Tình La là: "Mặc dù bây giờ Diệp vẫn thích ngươi, nhưng sau khi ngươi chết hắn chính là của ta! Mà con trai của ta sẽ thế thân con của ngươi trở thành quân chủ đời sau của Hí Triều quốc! Tiểu La, ngươi nghĩ, Diệp sẽ đối đãi với ta như thế nào khi liều chết cứu được nhi tử của bạn tốt ư? Đặc biệt là......" dienndnle,qu.y don Ánh mắt nàng ác độc nhìn thai nhi trên tay, "Vì cứu đứa bé này, đứa bé của chính ta lại bị người giết......"
Diệp sẽ bởi vì áy náy và cảm kích mà chăm sóc nàng cả đời!