"Tinh nhi!" Thấy vẫn không có người nói chuyện, mỹ phụ không khỏi sốt ruột, bà lại vội vã kêu một tiếng.
Khóe mắt Phượng Tĩnh Xu liếc liếc, Tinh nhi? Không phải là đang gọi Hàm Tinh chứ? Hàm Tinh là đứa bé Văn Nhân gia? Oa! Tin tức này thật là......
"Đủ rồi! Đừng tưởng rằng con là nhi tử mất tích nhiều năm của ta là có thể tùy ý làm bậy!" Văn Nhân Chiến bỗng nhiên tuôn ra một tiếng quát to.
"Hù dọa!" Mỹ phụ bên cạnh bị sợ đến kinh hách nhảy dựng một cái, "Lão gia, bớt giận bớt giận, ta nghĩ Tinh nhi cũng không phải là tự nguyện......"
"Không phải tự nguyện chẳng lẽ là bị ép buộc sao!?" Văn Nhân Chiến vừa lớn tiếng cắt đứt lời mỹ phụ nói, "Một người lớn như hắn, đứn ngây ra ở đó, có người nào cầm đao cầm kiếm bức bách đè ở trên cổ hắn không! Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nàng xem thử đó là cái dạng gì, chúng ta tới đây ngồi đã bao lâu rồi!? Hắn thậm chí ngay cả con mắt cũng không nhìn qua chúng ta nữa!" Hắn bất mãn chỉ vào nói.
Sắc mặt mỹ phụ trắng xanh, nghẹn ngào nói: "Lão gia, người cũng không phải không biết, năm đó Tinh nhi bị người ôm đi, chúng ta không tìm về được, hôm nay nếu không phải là Tĩnh Phong tới nói cho chúng ta biết, đời này của ta...ta sợ rằng cũng chỉ có thể sống trong nước mắt qua ngày......" Nói xong, lại không kiềm chế được "hu hu" khóc.
"Được rồi, được rồi! Nàng đừng khóc! Người không phải đã biết rồi sao!" Con người Văn Nhân Chiến sắt đá cứng cỏi, từ trước đến giờ không chịu nổi những chuyện tình cảm yếu đuối, nhưng bản thân nương tử nói không sai, vừa vặn khiến trái tim cứng rắn của hắn đau lòng, vì vậy rất không được tự nhiên thì thầm đôi câu, bàn tay vẫn còn rất không phù hợp với hình tượng đưa tới vỗ vỗ lưng mỹ phụ. Một động tác này, khiến hình tượng cương ngạnh sắt đá của hắn nhiều thêm sự nhu tình.
Rốt cuộc, như không nhìn được phụ nhân khóc thút thít, Hàm Tinh vẫn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng: "Ta xác thực không phải là dứa bé như lời các người, ta là do sư phụ nuôi dưỡng cho tới lớn khôn, từ nhỏ lớn lên ở Ngọc Tranh trang......"
"Chó má!" Vừa nghe thấy Hàm Tinh nhắc tới Ngọc Tranh trang, Văn Nhân Chiến đột nhiên tuôn ra một tiếng mắng, ngay cả Tâm Á Thanh cùng lên triều nhiều năm, làm bạn mấy chục năm cũng không khỏi sợ hãi mở to cặp mắt, thì ra là đại tướng quân còn có thể mắng người!
"Tên Khanh Thành kia, năm đó chính là hắn ôm con đi! Cái gì mà nuôi dưỡng, ta nhổ vào! Nếu không phải lần này Phong nhi trở lại nói, ta còn không biết súc sinh kia chạy đến Xuyên Vân quốc tiêu dao! Ta...ta, ta...... Hừ! Nếu để cho ta đụng phải, ta nhất định chém hắn ngàn đao băm thành nhiều đoạn!" Văn Nhân Chiến hung tợn mắng.
Phượng Tĩnh Xu ở bên cạnh nghe náo nhiệt đến say sưa. Thì ra là Hàm Tinh bị ôm đi? Còn là bị sư phụ hắn ôm đi? Hàaa...! Hàm Tinh vì Khanh Ngọc Tranh, tình nguyện đắc tội hồ ly cũng muốn chạy sắp xếp thỏa đáng cho người, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, thật không biết hiện tại trong lòng hắn đang suy nghĩ gì!
"Xin ngài nói chuyện khách khí một chút, ta có phải là đứa bé của các ngươi hay không còn chưa xác định, nhưng sư phụ nuôi dưỡng ta lớn lên thật không thể nghi ngờ, ngươi không thể vũ nhục sư phụ trước mặt ta!" Hàm Tinh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo trực tiếp nhìn Văn Nhân Chiến.
Quả nhiên! Phượng Tĩnh Xu âm thầm liếc mắt xem thường, người chính trực như Hàm Tinh, chắc sẽ không cho phép người khác vô duyên vô cớ tùy ý phê bình người bên cạnh hắn, coi như hiện tại hắn đã không có quan hệ Ngọc Tranh trang. Dfienddn lieqiudoon Thứ người như thế chính là một đầu gỗ, gõ thế nào cũng không thông suốt. Chỉ là, một khi được hắn nhận định, như vậy, hắn cũng sẽ nghĩa vô phản cố (làm việc không chùn bước) trả giá vì đối phương.
Nghĩ tới đây, Phượng Tĩnh Xu nhìn Tâm Mộng Hồ vẫn không có biểu tình, thở dài, tỷ tỷ, đây cũng là một loại may mắn chứ?
"Sao con không phải con trai của ta chứ!? Con nhìn thử dáng vẻ của con đi! Tương tự đại ca Khả nhi như vậy, sao chúng ta có thể nhận lầm!?" Văn Nhân Chiến hổn hển quát.
Cái gì? Giống Văn Nhân Khả? Phượng Tĩnh Xu sững sờ, sau đó nhìn về phía hồ ly không có tinh thần, hoá ra là như vậy à......
Khó trách khi nàng mới lần đầu gặp được Hàm Tinh lại đưa ra yêu cầu thái quá như vậy, lại biết bởi vì lựa chọn của Hàm Tinh mà giận đến phải đoạn tuyệt lui tới, hóa ra, là bởi vì dáng vẻ của Hàm Tinh tương tự Văn Nhân Khả sao? Hàm Tinh này......
Nghĩ tới đây, Phượng Tĩnh Xu không khỏi nhìn Hàm Tinh một cái, quả nhiên, vừa nghe thấy Văn Nhân Chiến nhắc tới Văn Nhân Khả, sắc mặt Hàm Tinh lập tức trầm xuống, ánh mắt cũng ý thức nghiêng sang nhìn Tâm Mộng Hồ.
Hắn biết quá khứ của hồ ly và Văn Nhân Khả rồi, như vậy, đối với đoạn thời gian này, hồ ly sinh ra tình cảm với hắn, có lẽ cũng sẽ hoài nghi chứ?
Nhưng, Phượng Tĩnh Xu chỉ thấy được lo lắng trong mắt Hàm Tinh, cũng không có hoài nghi. Nàng rũ mí mắt xuống, suy nghĩ ý định của Hàm Tinh. Lo lắng? Là lo lắng hồ ly nhớ tới quá khứ đau lòng sao? Mà không hề có một chút nghi vấn, là bởi vì hắn chưa bao giờ cầu xin hồ ly có thể yêu hắn, chỉ cần mình lặng lẽ bỏ ra là đủ rồi?
Sau khi nghĩ thông suốt, Phượng Tĩnh Xu nhẹ à một tiếng, xem ra ý định của Hàm Tinh thật sự rất khiến cho người khác phải tán thưởng. dienndnle,qu.y don Nàng nghĩ, hiện tại sở dĩ hắn không thừa nhận thân phận của mình, phần lớn nguyên nhân cũng là vì hồ ly? Được rồi! Thấy hắn chân thành như vậy, nàng đành giúp hắn một tay vậy!
Nghĩ tới, nàng đứng lên, "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi." Nàng mỉm cười cắt đứt
tiếng quát của Văn Nhân Chiến.
"Công chúa mời nói!" Bị tiếng quát lớn của Văn Nhân Chiến đến ù tai Tâm Á Thanh vội vàng tiếp lời, đúng là sợ chết tên Lôi thần lớn tiếng này rồi.
"Ta có thể trò chuyện một mình với tỷ tỷ được không? Một chút thôi cũng được."
Tâm Mộng Hồ vừa nghe thấy tên của mình, nghi ngờ nhìn Phượng Tĩnh Xu, nhưng Phượng Tĩnh Xu không để ý đến.
"A...... tiểu Mộng sao?" Trên mặt Tâm Á Thanh rõ ràng thất vọng, hiển nhiên rất muốn rời khỏi đại sảnh, tránh để lỗ tai chịu độc hại.
"Đúng, một lát thôi." Phượng Tĩnh Xu nhìn nét mặt Tâm Á Thanh có chút buồn cười.
"Đi đi đi đi!" Không đợi Tâm Á Thanh nói chuyện, Văn Nhân Chiến ở một bên không kiên nhẫn vung bàn tay, tiếp theo sau đó gầm hét lên.
Phượng Tĩnh Xu lôi kéo tay Tâm Mộng Hồ, hai người rời khỏi đại sảnh, đi tới đình.
"Muội muội, có phải có chuyện gì quan trọng phải nói không? Vội vã như vậy." Ngồi xuống, Tâm Mộng Hồ lên tiếng đầu tiên, chỉ là trong giọng nói không chút cảm xúc.
Phượng Tĩnh Xu cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Tỷ tỷ, hôm nay chuyện như vậy tỷ thấy thế nào?"
"Cái gì thấy thế nào?" Tâm Mộng Hồ sững sờ, không được tự nhiên quay đầu.
"Hàm Tinh chính là nhi tử của Văn Nhân Chiến." Phượng Tĩnh Xu khẳng định nói. Vừa rồi ở đại sảnh Phượng Tĩnh Xu đã lặng lẽ sử dụng mẫu máu của hai người tiến hành kiểm tra.
"Làm sao muội biết!?" Tâm Mộng Hồ bật thốt lên hỏi, sau đó lại là vẻ mặt không được tự nhiên giải thích: Die nd da nl e q uu ydo n "Muội..muội đừng hiểu lầm, ý của ta đó là......"
"Làm sao muội biết không quan trọng, hiện tại quan trọng là thái độ của tỷ tỷ." Phượng Tĩnh Xu cắt đứt giải thích của Tâm Mộng Hồ.
"Thái độ? Ta có thái độ gì?" Tâm Mộng Hồ không hiểu.
Phượng Tĩnh Xu thở dài, "Tỷ tỷ, tỷ cũng chớ giả bộ, tỷ biết rõ Hàm Tinh không chịu thừa nhận thân phận của mình là vì tỷ." Nhìn thấy Tâm Mộng Hồ biến sắc, Phượng Tĩnh Xu giành nói trước: "Tỷ tỷ, trước hết nghe muội nói!"
Tâm Mộng Hồ quả nhiên ngậm miệng lại.
"Muội nghĩ, Hàm Tinh đã biết chuyện quá khứ của tỷ đúng không?" Phượng Tĩnh Xu thấy được đáp án trên mặt Tâm Mộng Hồ, "Mà một trong những nguyên nhân hắn không đáp ứng, bởi vì hắn lo lắng nếu như hắn trở lại Văn Nhân gia, tỷ sẽ tách ra khỏi hắn, càng chạy thì càng xa, mà đây không phải là hy vọng của hắn; nhưng nếu như tỷ đi theo hắn tiến vào Văn Nhân gia, tỷ lại không có biện pháp đối mặt với phu thê Văn Nhân Khả, đến lúc đó đau khổ nhất định là chính tỷ, cho nên hắn thà không thừa nhận cái thân phận này cũng muốn canh giữ ở bên cạnh tỷ."
Phượng Tĩnh Xu vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tâm Mộng Hồ, phát hiện nàng nói những câu này đánh trúng lòng của Tâm Mộng Hồ, vì vậy lại nói: "Tỷ tỷ, Hàm Tinh thật sự vì tỷ bỏ ra rất nhiều rất nhiều, chẳng lẽ tỷ không cảm giác được sao? Tỷ không muốn vì hắn làm gì đó sao? Loại người có tính tình như hắn, một khi đã quyết định, cũng sẽ không dễ dàng sửa đổi, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm hắn chỉ vì tỷ làm đứa con bất hiếu người người thóa mạ sao?"
Nhìn ra vẻ mặt Tâm Mộng Hồ dao động, Phượng Tĩnh Xu lại thêm sức lực: "Muội không hiểu rõ tại sao tỷ phải rối rắm với tên Văn Nhân Khả đó? Cũng là chuyện đã qua, chẳng lẽ tỷ còn muốn vì sai lầm của người khác mà làm chậm trễ một đời hạnh phúc của mình sao? Huống chi, thành thân là chuyện của hai người các ngươi, đến lúc đó, dựa theo Hàm Tinh nhân nhượng tính cách của tỷ như thế, mặc kệ tỷ nói cái gì hắn cũng đồng ý, coi như......" Phượng Tĩnh Xu nghiêng người, ở bên tai dụ dỗ Tâm Mộng Hồ nói: "Coi như tỷ nói để cho hắn cùng tỷ ở chân trời góc bể, hắn cũng sẽ giúp đỡ tỷ dọn dẹp bọc hành lý đi khắp thiên hạ, nam nhân tốt như vậy chính là đốt đèn lồng cũng tìm không được, tỷ tỷ, cơ hội không thể mất, hái hoa phải hái liền tay, chớ để không hoa phải bẻ cành......"
Nói xong, để lại Tâm Mộng Hồ đang đăm chiêu suy nghĩ, Phượng Tĩnh Xu chứa đựng nụ cười tình thế bắt buộc đi tới đại sảnh.
Một phen, khiến Văn Nhân gia nhận lại đứa con trở về đã mất tích nhiều năm, lại chạm vào quan hệ của hai đai quyền thế Văn Nhân và Tâm tướng ở Hí Triều quốc, hơn nữa còn có Hoa phủ Hoa Ngọc Dung, Kim phủ Kim Bích Đạc, dieendaanleequuydonn đến đây, phần lớn quan viên văn, võ và mạch máu kinh tế lớn ở Hí Triều quốc, tất cả đều bị Phượng Tĩnh Xu mơ hồ nắm giữ trong tay.
Tuy là vô tâm trồng liễu, nhưng liễu ấm gió mát, Phượng Tĩnh Xu ở Hí Triều quốc, cũng có thể hô mưa gọi gió một phen. Nói một cách khác, chỉ cần nàng muốn, ai cũng có thể được vị trí tôn sùng cao nhất Hí Triều, tương tự, chỉ cần nàng không muốn, bất luận kẻ nào cũng có thể trong nháy mắt ngã ngựa.