"Hoàng thượng! Tại sao lại muốn hủy bỏ đại điển sắc phong của Hi nhi!?"
Lúc mọi người ở đây đều xôn xao, giọng Mộ Dung Huyền chói tai vang lên lần nữa, lần này trong giọng nói còn mang theo chất vấn và lửa giận không đè nén được.
Một tiếng chất vấn này, khiến trong sân lại yên tĩnh lần nữa, mọi người đưa mắt lên nhìn về phía trên cùng.
Lạnh nhạt nhìn Mộ Dung Huyền, Tử Diệp cũng không truy cứu giọng điệu nói chuyện của nàng ta, nói với thần tử phía dưới: "Các vị khanh gia cũng biết, hai vị hoàng tử tài hoa xuất chúng, năng lực không phân cao thấp, vốn hôm nay là ngày sắc phong của Hi hoàng tử, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhưng mà, nếu bây giờ đã tìm được Tĩnh hoàng tử đã mất tích nhiều năm, bởi vậy vì lý do công bằng, thứ hai vì Hí Triều quốc ta có thể có phát triển tốt hơn, cho nên trẫm cho rằng hủy bỏ buổi lễ sắc phong hôm nay là cần thiết, các vị khanh gia cho rằng thế nào?"
Ánh mắt tràn đầy uy lực tỏa ra bốn phía, áp chế những người muốn phản đối xuống.
"Không! Hoàng thượng, người không thể làm như vậy!" Mộ Dung Huyền lớn tiếng kêu lên.
Tử Diệp híp mắt lại, "Cái gì gọi là trẫm không thể làm như vậy?"
"Người không thể không lo lắng đến cảm nhận của Hi nhi!" Mộ Dung Huyền đưa ngón tay chỉ Tử Nguyệt Hi đang mang sắc mặt tái nhợt, không nói được một lời ở phía dưới.
"Huyền phi, trẫm cho rằng, ngươi sẽ nghiêng về ái tử ‘ mất mà được lại ’ của ngươi, không ngờ, ngươi lại rộng lượng như vậy, không quan tâm con trai của mình, ngược lại còn quan tâm Hi nhi hơn nương ruột Tình La này, trẫm...... thật sự rất cảm động!" Trong mắt nổi lên cơn bão táp, giọng điệu Tử Diệp lại tràn đầy cảm động.
"Này, ta......"
Không cho Mộ Dung Huyền cơ hội nói chuyện, ngay sau đó Tử Diệp cướp lời nói: "Chỉ là, quân vô hí ngôn, lời của trẫm đã nói ra khỏi miệng, tuyệt sẽ khôngsửa đổi! Thái tử của Hí Triều quốc ta, hoàng đế tương lai, nhất định phải giữ công bằng, nguyên tắc bình đẳng chọn một người tốt nhất, đồng thời cũng làm cho dân chúng khắp thiên hạ có thể tin phục!" Ngừng một chút, nở nụ cười an ủi nụ với gia tộc Mộ Dung, "Đây cũng là bồi thường mà trẫm dành cho Huyền phi và Mộ Dung gia! Dù sao năm đó Huyền phi vì bảo vệ đứa bé của Tình La mới có thể mất đi con của mình! Sự an bài này Mộ Dung gia cũng sẽ không phản đối chứ?"
Phản đối!? Hiện tại phản đối có ích lợi gì!?
Sắc mặt người Mộ Dung gia nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, có một loại cảm giác tự bạt tai mình.
Phượng Duy Tĩnh là đứa bé của Mộ Dung gia! Dinendian.lơqid]on Hoàng thượng hủy bỏ đại điển sắc phong là vì để người Mộ Dung gia có cơ hội! Về tình về lý Mộ Dung gia cũng không có lý do cự tuyệt!
Tất cả, nhìn như là ban ân vô cùng to lớn của Mộ Dung gia, nhưng mà, điều kiện tiên quyết phải là Phượng Duy Tĩnh thật sự là đứa bé của Mộ Dung gia, là con trai ruột của Mộ Dung Huyền!
Mà bây giờ, bọn họ biết rất rõ Phượng Duy Tĩnh không phải đứa bé của Mộ Dung gia, đứa bé thực sự là Tử Nguyệt Hi, bọn họ lại không dám nói ra! Đây là tội khi quân, bị vạch trần rồi thì sẽ bị chặt đầu!
Sau khi phân tích lợi hại trong lòng, Mộ Dung Lẫm Nhiên, rốt cuộc cúi đầu, tái nhợt vét hơi sức toàn thân lộ ra một nụ cười "vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ" quỳ xuống đất: "Tạ, chủ, long, ân ——!"
Mộ Dung Lẫm Nhiên suy tính chu đáo, vì gia tộc không thể không ngấm ngầm chịu đựng thiệt thòi lớn này, trơ mắt nhìn ngôi vị hoàng đế lướt qua Mộ Dung gia, đó là bởi vì hắn đứng đầu một tộc, vì gia tộc, là người xảo trá hắn không thể không tạm thời buông tha lợi ích trước mắt. Nhưng cũng không phải người nào cũng có thể hiểu một phen giãy giụa và khổ tâm này của hắn, giờ khắc này, hắn quên một người mấu chốt, một từng đưa Mộ Dung gia đến vị trí tối cao, lại một tay đẩy Mộ Dung gia xuống địa ngục ——
"Không! Không! Không thể như vậy, các ngươi không thể làm như vậy!" Khi nghe thấy một câu "tạ chủ long ân" kia của phụ thân, tất cả lý trí đều bị lửa giận và điên cuồng làm cho bốc hơi mất, Mộ Dung Huyền vừa thét lên vừa ngã xuống sân vọt tới trước mặt phụ thân, "Phụ thân! Người không thể đồng ý! Không thể tạ ơn!"
"Huyền nhi!" Mộ Dung Lẫm Nhiên cả kinh, không biết nữ nhi lại đột nhiên kích động như thế, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu, vì vậy lập tức lạnh xuống quát lớn: "Huyền nhi! Con đang làm cái gì vậy! Con nhìn thử hành vi bây giờ của con đi, quả thực rất mất thể thống! Hoàng thượng nói chính là thánh chỉ! Chúng ta phải nghe theo! Con mau trở về, con muốn để mọi người ở đây nghe chuyện cười của con sao!?"
"Nhưng, Hi nhi phải làm thế nào!?" Mộ Dung Huyền nghe không lọt lời của phụ thân, bây giờ ở trong lòng nàng, quan trọng nhất chính là nhi tử của nàng, da.nlze.qu;ydo/nn Hi nhi của nàng! Cả đời này, nàng đã hết hi vọng độc chiếm Tử Diệp rồi, chẳng lẽ ngay cả ngôi vị hoàng đế mà con trai của nàng cũng không thể lấy được sao!?
"Chuyện này hoàng thượng tự có chừng mực, một phụ nhân như con sao dám lớn tiếng ồn ào ở chỗ này!" Mộ Dung Lẫm Nhiên trách cứ.
"Không, không...... người lừa con, người lừa con!" Cặp mắt mất hồn buông phụ thân ra, Mộ Dung Huyền quát to một tiếng vọt tới bên cạnh Tử Nguyệt Hi, mười ngón tay nắm cánh tay Tử Nguyệt Hi thật chặt, sức lực lớn đến nỗi gần như sắp kéo đứt tay của hắn.
"Hi nhi, con yên tâm, conyên tâm! Mẫu phi nhất định sẽ để con làm thái tử! Nhất định sẽ!" Dồn dập tự lẩm bẩm, dáng vẻ của Mộ Dung Huyền đã sớm mất đi sự tao nhã.
"Mẫu phi?" Tử Nguyệt Hi hung hăng cau mày, nổi lên một chút ngăn cách và oán giận với nữ nhân trước mắt này. Đều tại nang ta! Nếu không phải vì nàng ta, cũng sẽ không có tiện chủng Phượng Duy Tĩnh đó! Nếu không phải vì nàng ta, hiện tại vị trí thái tử đã là của hắn! Nếu không phải vì nàng ta, hắn cũng sẽ không phải đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy! Đều là lỗi của nàng ta, đều là lỗi của nàng ta!
Hừ! Hiện giờ nàng ta lại đang chơi trò hề gì vậy!?
Dùng sức tránh khỏi tay của Mộ Dung Huyền, vẻ mặt Tử Nguyệt Hi lạnh nhạt nói: "Huyền mẫu phi, đa tạ sự quan tâm của người, ta nghĩ, chuyện của ta, mẫu phi của ta sẽ giúp ta, không cần người ‘ giúp một tay ’ nữa." Tăng thêm hai chữ "mẫu phi", Tử Nguyệt Hi muốn cho người trước mắt biết, hôm nay tất cả những gì nàng ta làm ở trong mắt hắn, cũng không tính là cái gì nữa —— kể từ một khắc nhi tử của "nàng ta" xuất hiện.
Quay đầu, thấy Phượng Duy Tĩnh vẫn im lặng, trong mắt Tử Nguyệt Hi lóe lên chính là khoe khoang và hả dạ, Hừ! Phượng Duy Tĩnh thì sao chứ, một hoàng tử khác thì thế nào! Còn không phải là một mình lẻ loi cái gì cũng không làm! Phượng Duy Tĩnh, ngươi thấy không? Hiện tại ngay cả nương ruột của ngươi cũng bỏ ngươi lại không quản, muốn trợ giúp ta đoạt được vị trí thái tử! Ha ha ha! Trận tranh đoạt này, người thắng nhất định sẽ là ta!
Vì đả kích Phượng Duy Tĩnh, Tử Nguyệt Hi lại ác ý lớn tiếng nói: "Huyền mẫu phi! Người nhìn một mình Duy Tĩnh hoàng đệ đứng ở đó, hắn cần mẫu thân quan tâm đến cỡ nào! Người là mẫu phi của hắn, người nên qua đó chăm sóc hắn đi Ta không sao, ta có mẫu phi của mình, không cần người tới chăm sóc, ngươi nhanh đi quan tâm con trai của mình đi!"
Nhìn, nhìn thử xem! Vừa có thể chiếm được tiên cơ “đè” Phượng Duy Tĩnh xuống làm đệ đệ, lại khiến mọi người cho rằng mình khoan hồng độ lượng, rất hiểu đạo lý. Hắn mơ hồ nhìn thấy vẻ tán thưởng trên mặt mấy vị đại thần rồi! Hừ, Phượng Duy Tĩnh, ngươi nên chờ ngày thất bại đi!
"Mẫu phi? Mẫu phi!?" Bị Tử Nguyệt Hi rút tay đi không biết nên thả lại chỗ cũ, lại bị hắn kích thích một phen không biết được nguyên do, Dieenndkdan/leeequhydonnn tại sao nhi tử của nàng phải
bảo nàng đi chăm sóc nhi tử của người khác!? Tại sao nhi tử của nàng lại phải giao cho kẻ địch của nàng tới chăm sóc!? Tại sao nhi tử của nàng lại lập tức biến thành của người khác mà một người xa lạ bên ngoài lại đột nhiên biến thành nhi tử của mình!?
Tại sao, tại sao, tại sao......
Đưa hai tay lên, nắm chặt tóc của mình, không thương tiếc chút nào mà cào loạn đầu tóc đã làm mất công một buổi sáng thành một mớ hỗn loạn.
Mộ Dung Huyền cảm thấy trời đất đều xoay tròn, tất cả mọi người vây quanh, mang vẻ đùa cợt trên mặt, hả hê nói với nàng những lời cay nghiệt.
"Đúng vậy! Huyền phi! Người nên đi quan tâm nhi tử của chính người đi!" Nàng đang quan tâm nhi tử của mình mà!
"Huyền phi! Sao người lại không làm được việc lớn chứ?" Nàng không làm được việc lớn hồi nào chứ!
"Huyền phi! Tỷ muội tốt của ngươi đã trở lại, ngươi nên vui mừng đi!?" Nàng hận không thể giết chết con tiện nhân kia, vui mừng cái gì!
"Huyền phi! Năng lực con của ngươi mạnh như vậy, Hi hoàng tử nhất định không phải là đối thủ của hắn! Người cứ an tâm chờ nhi tử của người làm thái tử đi!" Nhi tử gì? Cái gì mà Hi hoàng tử? Nhi tử của nàng chính là Hi nhi mà!
"Huyền phi!" Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm truyền vào trong đầu của nàng, "Vì bồi thường cho nàng, hôm nay hủy bỏ đại điển sắc phong, để cho nhi tử Phượng Duy Tĩnh của ngươi cũng tới cạnh tranh vị trí thái tử!"
"Không! Đừng! Đừng nói nữa!" Mộ Dung Huyền quát to một tiếng, trực tiếp quát người trước mặt: "Đừng nói nữa! Hắn không phải nhi tử của ta! Hắn không phải nhi tử của ta!"
"Ai không phải là con của ngươi!?" Một giọng nói truyền đến.
"Phượng Duy Tĩnh không phải của nhi tử của! Không phải!!!" Theo câu hỏi, tiếng Mộ Dung Huyền vang lên.
"Vậy ai mới là con của ngươi!?" Giọng nói kia càng thêm âm u, xen lẫn khí thế lạnh lùng.
"Là Hi nhi! Hi nhi mới là nhi tử của ta! Dfienddn lieqiudoon Hi nhi mới là nhi tử của Mộ Dung Huyền ta!!!"
"Mộ Dung Huyền!" Một tiếng rống cực kỳ tức giận vang lên, lại chẳng có ích gì, không thể chặn lời của Mộ Dung Huyền.
"Cái gì!? Hi hoàng tử là nhi tử của Huyền phi!?" Đám người lập tức tựa như chảo dầu nổ tung tuôn ra từng đợt tiếng kêu sợ hãi.
"Không phải đâu! Không phải Hi hoàng tử là nhi tử của hoàng hậu nương nương sao!?"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!?"
"Âm mưu, tuyệt đối có âm mưu gì đó!"
"Sao chuyện lại như vậy!? Tại sao Huyền phi lại nói Hi hoàng tử không phải là nhi tử của hoàng hậu nương nương mà là nhi tử của nàng!?"
"Hi hoàng tử thật sự là nhi tử của Huyền phi con trai của!?"
Một hồi tiếng bàn tán và tiếng kêu sợ hãi khiến nơi trang nghiêm trong lúc nhất thời giống như cái chợ ồn ào ầm ĩ, nói nhao nhao hò hét, hỏi tới không ngừng.
A...... đúng là nữ nhân tự chui đầu vào lưới, Mộ Dung Huyền, rốt cuộc là trẫm đánh giá cao ngươi, hay là trẫm ngu xuẩn? Trò hề vụng về như vậy, trải qua mười lăm năm còn nhìn không thấu, bị ngươi đùa giỡn ở trong lòng bàn tay mà không biết......
"Chàng chỉ là bị nàng che mờ mắt, việc này không trách ai hết, là chúng ta quá mức tin tưởng và yên tâm nàng." Dường như Lục Tình La có thể hiểu suy nghĩ của Tử Diệp, ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu dịu dàng của mình để an ủi người yêu.
"Ha ha...... Tin tưởng, đúng vậy! Ta thật sự quá mức tin tưởng nàng ta rồi, mới có thể khiến nàng gặp chuyện không may rồi chỉ lo trầm mê trong đau lòng mà không đi điều tra chân tướng báo thù cho nàng, nếu như ta có thể điều tra sớm một chút, dieendaanleequuydonn chúng ta cũng sẽ không......" Tựa đầu vào cần cổ Lục Tình La, giọng điệu Tử Diệp tràn đầy tự trách.
"Coi như chàng đến tìm ta, cũng chưa chắc có thể tìm được." Lục Tình La nắm chặt tay Tử Diệp, "Huống chi, nếu không phải ta thất thường, sao lại tìm được Duy nhi vốn tưởng rằng đã mất đi chứ?" Trong mắt Lục Tình La tràn đầy thỏa mãn và cảm kích, cảm kích trời xanh có thể để nàng gặp lại người quan trọng nhất trong cuộc đời!
Đúng vậy! Có ai biết, năm đó đứa bé bị Mộ Dung Huyền cho rằng đã chết mà tiện tay vứt đi, cuối cùng lại bị một tên ăn xin cứu đi chứ? Lại trải qua khó khăn, tên ăn xin đi tới Sở Ương thành, nhưng bởi vì giành ăn, đoạt địa bàn với người ta mà ném Phượng Duy Tĩnh chưa được nửa trên mặt đất, sau đó lại trời đất xui khiến để Phượng Tĩnh Xu mang về vương phủ chứ?
Đây tất cả chỉ có thể nói là ý trời!
"Người nói cái gì!? Người là nương của ta!? Người chính là mẫu phi của ta!?" Tin tức này khiến Tử Nguyệt Hi vừa mới còn ở trên cao châm chọc Phượng Duy Tĩnh đã sợ ngây người.
Tại sao lại như vậy chứ? Không phải vậy đâu! Mẫu phi của hắn không phải là nữ nhân này! Rõ ràng Mẫu phi của hắn chính là hoàng hậu!
"Người đâu! Huyền phi nương nương điên rồi, còn không mau kéo nàng xuống!?" Chờ lâu thêm một giây cũng sợ người ta biết được thật sự mẫu phi của hắn chính là Huyền phi, người mà vào giờ khắc này Tử Nguyệt Hi đã vô tình hất tay mẫu thân đưa cho hắn ra, vội vã bảo người ta dẫn nàng xuống, hơn nữa còn cầu nguyện ở trong lòng để mọi người không nên bị tin tức hoang đường này lừa gạt.
"Hi nhi! Trẫm còn chưa nói chuyện, ngươi lại dám phát ra lệnh rồi!?" Trên đầu truyền đến một tiếng quát uy nghiêm, thành công khiến động tác dẫn người xuống của mấy binh sĩ ngừng lại rồi cung kính lui xuống.
"Phụ hoàng! Người cũng thấy đấy, Huyền mẫu phi không bình thường, đương nhiên phải dẫn nàng ấy xuống để ngự y xem thử!" Tử Nguyệt Hi lo lắng không yên trộm dò xét vẻ mặt bất định của Tử Diệp.
"Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng! Người đâu! Dẫn Huyền phi đi! Từ hôm nay trở đi không có trẫm ra lệnh ai cũng không thể đến gần nàng!" Tử Diệp ra lệnh.
"Rõ!" Một nhóm binh lính lớn tiếng trả lời đi lên nói Mộ Dung Huyền đã điên rồi kéo đi, Lục Tình La đứng ở phía trên không khỏi thổn thức một hồi, nhớ năm đó vì trở nên mạnh mẽ mà Mộ Dung Huyền lên núi học nghệ, sao lần này ngay cả một chút nàng cũng không dùng?
"Được rồi! Mặc kệ thế nào, mệnh lệnh mà trẫm mới vừa tuyên bố bắt đầu ngay từ giờ phút này, ai cũng không thể làm trái, biết không!?" Die nd da nl e q uu ydo n Tử Diệp dùng cặp mắt bức người trong sân lần nữa, "Lời ngày hôm nay nếu ai dám tiết lộ nửa câu, trẫm nhất định không tha thứ!" Việc xấu trong nhà không nên lộ ra ngoài.
"Tuân lệnh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Bách quan bị dọa đến ngã quỵ hô to vạn tuế.
"Như vậy kế tiếp......"
"Hoàng thượng, xin chờ một lát." Tử Diệp còn chưa mở miệng, tiếng một nữ nhân vang lên cắt đứt.