Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 2 - Chương 16: Có sư tới chơi


trước sau

"Tỷ tỷ, ‘Xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm mỹ thảo khắp thiên hạ’ là có ý gì?" Bên trong phòng tối tăm, một âm thanh trẻ con non nớt cất giọng hỏi.

"Hì hì, chính là tập hợp tất cả nam hài tử đẹp mắt nhất xinh đẹp nhất thiên hạ lại, đặc biệt để một mình tỷ xem, một mình tỷ hưởng thụ!" Một âm thanh nữ hài tà ác vang lên, mang theo tiếng nuốt nước miếng khả nghi.

"Vậy, vậy Duy nhi đâu?" Giọng nam nhỏ bé lo lắng hỏi.

"Duy nhi? Duy nhi đã sớm là đồng dưỡng tế tỷ tỷ định ra, đương nhiên cũng là một mĩ nam của tỷ tỷ!" Một tiếng "nhé" đặc biệt có vẻ vang dội trong bóng đêm. (Vân Nhi: không biết từ ‘nhé’ này ở đâu ra??!) "Hiện giờ Duy nhi đúng là mĩ nam của tỷ tỷ, dieendaanleequuydonn sau này lớn lên nhất định phải giúp tỷ tỷ tìm kiếm mĩ nam tuyệt sắc nhé, như thế tỷ tỷ mới có thể càng ưa thích Duy!" Giọng nữ tà ác dẫn dụ nam hài không biết gì, sau này vì mình lấy cỏ tránh đánh hạ hậu thuẫn kiên cố, trước thời gian phải phòng bị nội bộ mâu thuẫn.

"Được ..." Nam hài thẹn thùng ôm hai má của mình, vô tình đáp ứng mấy điều kiện bồi thường cắt nhường lãnh thổ, từ nhỏ định ra mục tiêu "tìm kiếm mỹ nam", nối giáo cho giặc, không, là hỗ trợ tĩnh lấy cỏ, tai họa nhiều vô số.(Vân Nhi: tội nghiệp Duy nhi quá à!!)

"Ha ha ha! Thật là oa nhi thú vị!" Một tiếng cười cao vút đột nhiên vang lên, hù dọa hai đứa bé đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Ai!?" Phượng Tĩnh Xu nhướng mày, trong lòng biết người phát ra âm thanh nhất định không phải là người tới dự tiệc sinh nhật đêm nay, những người yếu ớt này, ngay cả chịu không được lời nói hùng hồn của nàng, một đám đều như bị sấm đánh, toàn bộ đều choáng váng về nhà, bây giờ lại lúc đêm khuya, bọn hạ nhân của quý phủ cũng đều đi ngủ, ban đêm bọn thị vệ cũng sẽ không phát ra tiếng quấy nhiễu người, như vậy xem ra, người phát ra tiếng nhất định là người từ bên ngoài đến, vì thế quát lên: "Ra đây!"

Tiếng nói vừa dứt, Phượng Tĩnh Xu chỉ cảm thấy một luồng gió phất qua, trực giác che chở Phượng Duy Tĩnh ở sau lưng, đôi mắt to đen bóng trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ mở rộng không một tiếng động, trong lòng biết có thể vô thanh vô tức tiến vào vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, mở ra cửa sổ cũng lặng yên không một tiếng động, tối nay là gặp phải cao nhân rồi, chính là không biết cao nhân này đến cuối cùng là muốn gì. Đang nghĩ ngợi, một bóng dáng màu xanh từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào. da.nlze.qu;ydo/nn (Ẩn Ẩn chen vào nói: Ha ha! Có phải đều đoán thành áo trắng hay không? Ta không viết áo trắng, cắn ta ~~~). (Vân Nhi: tác giả vui nhỉ! Giờ mới biết từ ‘Ẩn Ẩn’ của tác giả hóa ra là tên tác giả!@@)

"Ngươi là ai!? Tại sao ban đêm lại dám xông vào vương phủ?" Phượng Tĩnh Xu vừa áp sát vào Phượng Duy Tĩnh ở phía sau, quát hỏi nói.

Người áo xanh kia cũng không nói, chỉ là vòng tay quan sát hai người, nhìn tư thế kia, Phượng Tĩnh Xu biết công lực người này hẳn là cực cao, nếu không cũng sẽ không coi bóng tối như không có gì, trong bóng đêm quan sát bọn họ, vì thế lại hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Người nọ nghe thấy Phượng Tĩnh Xu hỏi, ánh mắt đột nhiên cuồng nhiệt vô cùng, nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, người này mới vừa rồi xâm nhập, cảm thấy thất kinh, vẫn chưa để ý tướng mạo của người tới ra sao, hiện tại tinh thần ổn định xuống, xuyên qua ánh trăng, trải qua tu luyện đôi mắt nhìn trong bóng đêm cũng không trở ngại, lúc này mới phát hiện người áo xanh trước mắt, đầu bạc, đôi mắt trầm tĩnh, khuôn mặt thanh tú, nghiễm nhiên là một mỹ nam trung niên.

Nam nhân kia nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu quan sát hắn, dường như không ngại bóng tối, ánh mắt đột nhiên sáng rực, vô cùng mãnh liệt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tốt, tốt! Ha ha ha, trời không tuyệt ta, trời không tuyệt ta!"

Phượng Tĩnh Xu thấy nam nhân kia cũng không trả lời nàng, ở chỗ này cổ quái nói thầm, vì thế cẩn thận lôi kéo Phượng Duy Tĩnh tới sát cửa, muốn thừa dịp người nọ không chú ý chuồn ra khỏi phòng cầu cứu. Nhưng mới di chuyển hai ba bước, đã bị mỹ nam áo xanh lắc mình chặn đường đi. Phượng Tĩnh Xu cảm thấy bực bội, cáu giận thân thể nàng mới năm tuổi, chỉ có thể chơi đùa một ít trò lừa bịp, không thể tu luyện tầng tiên thuật cao hơn, Die nd da nl e q uu ydo n nếu không tối nay cũng sẽ không xuất hiện loại tình cảnh túng quẫn này, lập tức liền âm thầm thề, sau này nhất định phải rất khiêm tốn, tuyệt không ở dưới người khác! Nhưng đó cũng là chuyện sau này, trước mắt địch ta không rõ, quan trọng nhất chính là biết rõ ý đồ của người áo xannh này.

"Ngươi rốt cuộc là ai! Muốn làm gì!?" Trong lòng lo âu, giọng điệu của Phượng Tĩnh Xu cũng không nhịn được cuống cuồng lên.

“Tỷ tỷ..." Phượng Duy Tĩnh sợ hãi lôi kéo tay áo Phượng Tĩnh Xu, giọng nói khẽ run.

"Duy nhi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ!" Phượng Tĩnh Xu nắm chặt tay nhỏ bé của Phượng Duy Tĩnh, làm cho hắn an tâm.

"Ừm, ừm, không tệ, không tệ, không hổ là đồ nhi lão phu xem trúng, quả nhiên có nhẫn nại, có đảm đương!" Mỹ nam áo xanh tán thưởng nhìn Phượng Tĩnh Xu.

Đồ đệ? Phượng Tĩnh Xu nhạy cảm bắt được hai chữ trong lời nói của mỹ nam áo xanh, tâm tư hỗn loạn, cũng dần dần hiểu rõ mục đích đến của mỹ nam áo xanh. Nơi này chỉ có ba người, hắn nói đồ đệ, hẳn là muốn từ nàng và Duy nhi chọn ra một người làm đồ đệ của hắn. Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, có điều có phải như thế hay không, hay cứ thử hắn một lần mới biết được.

"Đồ đệ gì? Nơi này là Hiền vương phủ, nơi này chính là Hàm Tĩnh tiểu trúc Phượng Trạch công chúa Phượng Tĩnh Xu ở lại, các hạ muốn tìm đồ đệ sợ là đi nhầm địa phương rồi?" Phượng Tĩnh Xu cố ý xuyên tạc lời nói.

"Không sai, không sai." Mỹ nam áo xanh khoát tay cười nói, "Ngươi chính là đệ tử ta tìm kiếm đã lâu."

Quả nhiên là muốn tìm người làm đệ tử của hắn. Phượng Tĩnh Xu thở dài nhẹ nhõm, trong lòng treo
tảng đá cũng vững vàng rơi xuống. Trong lòng chắc chắn, Phượng Tĩnh Xu liền có thời gian và tinh lực cẩn thận quan sát mỹ nam trung niên trước mắt. Ngay từ đầu Phượng Tĩnh Xu liền mơ hồ cảm thấy trên thân thể người này có luồng khí tức quen thuộc, dieendaanleequuydonn vì thế liền ngưng thần tụ tiên thuật tại hai con mắt, thông qua con mắt thấm nhiễm tiên thuật để quan sát, quả nhiên, trên người mỹ nam trung niên nhìn thấy từng đợt từng đợt tiên khí phiêu dật.

Nhìn bộ dáng xem ra thế ngoại cao nhân đắc đạo, tu vi cũng khá cao, mơ hồ có tư thái thần tiên tản ra, tu vi thế này, nói vậy số tuổi cũng cực kỳ lớn, chắc là có chừng trăm tuổi, thế nhưng vẫn còn có thể duy trì dung nhan trung niên tuấn mỹ, có thể thấy được người này không tầm thường.

Theo Phượng Tĩnh Xu suy đoán, người này sau trăm tuổi, nhất định là đứng hàng tiểu tiên, chỉ là cũng không phải là thượng tiên gì, chỉ là một tiểu tiên bình thường. Phượng Tĩnh Xu nhớ tới thời điểm trước khi ở Thiên Đình từng được cho biết trên đại lục Sở Ảnh này không có thần tiên yêu quái, có lẽ nguyên nhân lão mỹ nam áo xanh trước mắt này cũng chưa có thành tiên, khi còn sống không thể đắc đạo, sau khi chết lại vừa thành tiên.

Nói như vậy, lão mỹ nam áo xanh này có thể xem như là người có tu vi cao nhất trên đại lục Sở Ảnh, sư phụ này, ắt là phải bái, để tránh sau này nàng tu tiên bị cho là quái vật. Có lão mỹ nam áo xanh chống đỡ ở phía trước, cũng có thể giải thích nói là sư phó có cách dạy bảo, đồ đệ trò giỏi hơn thầy! Hơn nữa, võ công này vẫn là phải có người lĩnh hội nhập môn. Có điều cũng coi như hắn gặp vận may, gặp Phượng Tĩnh Xu nàng, có nàng đả thông quan hệ với hắn, về sau có cơ hội tìm Ngọc Đế khai thông một chút, thế nào cũng phải cho sư phó của nàng làm tiên quan thượng đẳng chứ, dù sao mẹ nuôi của nàng lại là Vương Mẫu, cấp bậc của sư phó sao có thể thấp chứ!? Dieendaanleequuydonn Tự hỏi một lát, Phượng Tĩnh Xu lập tức quyết định bái người này làm sư, nhưng mà, muốn nàng bái ông ta làm sư cũng phải cần điều kiện…

"Đệ tử gì? Ta không làm." Phượng Tĩnh Xu cố ý giả bộ cực kỳ khinh thường nói.

"Cái gì, cái gì!? Ngươi không làm?" Lão mỹ nam nghe thấy Phượng Tĩnh Xu nói, hiển nhiên cực kỳ giật mình, con ngươi trừng cũng muốn rơi ra rồi."Tiểu oa nhi ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai sao?" Lão mỹ nam hiển nhiên cực kỳ kiêu ngạo với thân phận của mình, lộ ra một bộ biểu tình "không phân biệt được tốt xấu" đối với Phượng Tĩnh Xu (có điều hắn cũng tự coi mình thành hàng hóa, cũng trách không được Xu Xu của chúng ta bất kính với hắn... ).

"Ngươi là ai?" Phượng Tĩnh Xu ra vẻ tò mò hỏi.

"Ta là Lục Miểu chân nhân." Lão mỹ nam áo xanh rất đắc ý tự báo danh họ.

Yên tĩnh...

Nét mặt già nua của lão mỹ nam áo xanh trong khung cảnh yên tĩnh không ngừng co rúm, rốt cục rất không tin tưởng hỏi một câu: "Các ngươi hẳn sẽ chưa từng nghe qua chứ!?"

Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh cực kỳ ngây thơ lắc đầu.

"Không thể nào!" Lục Miểu chân nhân trừng lớn hai mắt kêu lên, "Danh hào lão phu là vang vọng toàn bộ đại lục Sở Ảnh! Từ lão thái trăm tuổi, cho tới hài đồng ba tuổi cũng sẽ không chưa từng nghe qua danh hào lão phu nha!" Lục Miểu chân nhân thật không thể tin được nhìn hai hài tử trước mắt, cũng không nhịn được mặt mũi, "Tiểu oa nhi thật sự chưa từng nghe qua?" Chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa, đương nhiên, kết quả là lòng tự trọng lại bị hai tiểu hài tử đả kích thật sâu.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Phượng Tĩnh Xu có hơi không kiên nhẫn, giọng nói cũng không được tốt.

"Tiểu oa nhi, lão phu muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi xem coi thế nào?" Lục Miểu chân nhân mắt thấy không thể dùng "đại danh" của hắn lừa được đồ tốt, cũng vô cùng tủi thân. Nghĩ đến Lục Miểu chân nhân hắn còn chưa bao giờ gặp được loại tình huống này đâu! Thiên hạ này ai chẳng biết đại danh của hắn chứ! Hôm nay lại thua trong tay hai tiểu hài tử này. Die nd da nl e q uu ydo n Có bao nhiêu người đang cầm vàng hứa quyền lực muốn hắn thu bọn họ làm đồ đệ đấy, kết quả lại bị một đứa bé đánh trả về, điều này còn có thể nói ra sao!? Trăm năm nay khó gặp được kỳ tài luyện võ, gân cốt tốt, mà nhìn tướng mạo là người tâm tính thuần lương, chính mình không có người nối nghiệp, võ học không được truyền thừa, hắn cũng chỉ có liếm mặt dùng loại giọng điệu dụ dỗ này nói chuyện với tiểu oa nhi.

Ai biết, Lục Miểu chân nhân "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" cũng không giành được chiếm được đồng tình của Phượng Tĩnh Xu, nàng vẫn hung hăng lắc đầu.

"Vì sao không đáp ứng? Tiểu oa nhi bái ta làm sư sau này ta có thể dạy ngươi võ công rất lợi hại!" Lục Miểu chân nhân tiếp tục dụ dỗ.

"Ta có năng lực bảo vệ mình." Phượng Tĩnh Xu bình tĩnh nói.

"Ha ha! Ngươi một tiểu oa nhi năm tuổi có thể bảo vệ mình cái gì?" Lục Miểu chân nhân rõ ràng không tin.

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, nảy ra ý hay, tính toán cho sư phó này một người "ra oai phủ đầu".

"Ngươi cũng đừng không tin, " Phượng Tĩnh Xu nói, "Ta hiện tại liền cho ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có năng lực đó hay không!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện