Tĩnh Nữ Truyền

2


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nước mắt trong mưa, một giọt nước mắt Phượng Hoàng nóng bỏng, lặng lẽ chảy trên khuôn mặt, "tách tách" một tiếng, rơi vào trong Thấm Xu Văn tỏa ánh sáng vàng......

"Tĩnh Xu......" Hết sức dịu dàng, đôi môi Phượng Hoàng nhẹ nhàng tiến tới bên tai Phượng Tĩnh Xu, mang theo thở dài, di@en*dyan(lee^qu.donnn) mang theo ý cười, "Tĩnh Xu...... tỷ tỷ...... tỷ, thật sự phải ngăn cản tai họa này, cứu vãn những sinh linh kia...... đúng không?"

Phượng Tĩnh Xu nghẹn ngào đầu tựa vào trong lòng Phượng Hoàng, khổ sở ý đồ trốn tránh tiếng kêu thảm thiết thê lương, bất lực gật đầu thật mạnh.

"Không tiếc...... bất cứ giá nào sao?" Phượng Hoàng cất cao giọng, mang theo sự run rẩy.

Nhưng Phượng Tĩnh Xu đắm chìm trong bi thương và hỗn loạn cũng không nhận thấy được, chỉ lại một lần hung hăng gật đầu!

"Tĩnh Xu......" Vểnh môi, giống như dùng hết dịu dàng kiếp này, Phượng Hoàng khẽ gọi ở bên tai của nàng, "Tĩnh Xu...... của ta đấy, tỷ tỷ à......"

Giọng nói gần bên tai, trong dịu dàng mang theo hồn nhiên, trong hồn nhiên lại lộ ra sự bình thản, tựa như thật huyền ảo, làm cho người ta không phân biệt được rốt cuộc là dịu dàng hay hồn nhiên, chỉ có thể bị lạc trong sự dịu dàng đó.

Từ từ, Phượng Hoàng ôm Phượng Tĩnh Xu bay xuống, gần nơi lỗ hổng của đê, hạ bước chân.

Cảm thấy hai chân đã chạm đất, bên tai vang tiếng nước sông mãnh liệt, Phượng Tĩnh Xu tựa như có lẽ đã đoán được vị trí hiện tại mà bọn họ đang đứng.

Mờ mịt mà bất lực ngẩng đầu lên, nàng thút thít hỏi: "Chúng ta tới đây......" làm gì?

Phượng Hoàng dịu dàng cười một tiếng với Phượng Tĩnh Xu, "Ta...... muốn cho nàng tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, mặc kệ là tục vật ngoài thân, hay cảm thụ trong lòng, ta đều muốn cho điều tốt nhất. Bởi vì nàng đáng giá! Chỉ cần khiến nàng vui vẻ, khiến nàng không đau khổ, làm cái gì ta đều nguyện ý!"

Đưa ngón tay trắng noãn ra, thương tiếc lướt qua dung nhan xinh đẹp, "Cho nên...... nàng nhất định phải hạnh phúc! Trong cuộc sống sau này, không có Phượng Hoàng cho nàng dựa vào, nàng
phải tìm lại được nam nhân có thể để nàng dựa vào trong biển người mênh mông, bởi vì có lẽ đó chính là Phượng Hoàng......"

Phượng Hoàng...... ngươi...... đang nói cái gì!? Trong nước mắt, con mắt màu tím dần dần mở to.

Mang theo lưu luyến, ngón tay ngọc quơ nhẹ, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu đỏ tựa như trói chặt Phượng Tĩnh Xu lại, rồi sau đó nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đen của nàng, "Sau này, không có Thư nhi cho tỷ tỷ vui vẻ, tỷ tỷ phải tìm được ca ca đem lại vui vẻ cho tỷ tỷ ở trong biển người mênh mông, để cho hắn có thể thay thế Thư nhi ở bên cạnh tỷ tỷ được không......" Giọng nói đơn thuần từ từ trở nên trong trẻo, mang theo tiếng khóc, "Thư nhi không thể bồi tỷ tỷ được nữa, Thư nhi vô dụng, Thư nhi là người ngốc, cái gì Thư nhi cũng không làm được...... nhưng Thư nhi có thể vì tỷ tỷ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tỷ tỷ không được khóc nữa...... Thư nhi thích nụ cười của tỷ tỷ, thật là ấm áp, thật là ấm áp......"

(lời editor: edit tới đoạn này khóc quá trời luôn, huhu!)

Thư nhi...... các ngươi muốn làm gì...... Không...không được......

"A......"

Tại sao nàng không nói được? Không...không được, các ngươi muốn làm gì......

Một mảnh dao bén mỏng thoáng hiện giữa ngón tay, hơi vạch nhẹ, sợi tóc đen đột nhiên rơi xuống, lại bị cơn gió thổi rơi vào lòng bàn tay.

"Tỷ tỷ, Thư nhi rất vui, rốt cuộc Thư nhi có thể vì tỷ tỷ làm được một chút chuyện......" Mang theo giọng điệu ngây thơ, tràn đầy hạnh phúc, Dieenndkdan/leeequhydonnn "Nhưng, sau khi làm xong, Thư nhi lại không thể ở bên cạnh tỷ tỷ nữa rồi...... Cho nên, để Thư nhi hư một lần đi! Thư nhi muốn mang theo thứ gần gũi của tỷ tỷ bên người, cho đến một khắc cuối cùng......"

Từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện