*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một bộ y phục màu xanh lam, tay áo bồng bềnh, mờ mờ ảo ảo như tiên.
Ấm áp ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng đất, mang đến luồng sức sống vô hạn.
Trong mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, hắn chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi đều giống như tùy ý, rồi lại thỉnh thoảng dừng lại, di@en*dyan(lee^qu.donnn) ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát một gốc cỏ, một gốc hoa bên đường, vẻ mặt chuyên chú đó khiến người khác phải than thở, giống như khắp cả trời đất, trong mắt hắn trừ hoa và cỏ ra, thì không còn bất cứ thứ gì nữa.
Có lúc, hắn chỉ cẩn thận kiểm tra cỏ xanh hoa đỏ, chốc lát liền đứng dậy tiếp tục bước chậm rãi, có lúc lại dừng bước lại, lấy một cái cuốc nhỏ ra, cẩn thận từng li từng tí đào gốc hoa cỏ trước mặt hắn, sau đó bỏ vào trong một chiếc túi tinh sảo treo bên người, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, rồi sau đó đứng dậy chậm rãi bước đi.
Một nụ cười tươi tắn, mặc dù nhẹ nhàng, lại khiến gió mây phải kinh ngạc, đầu độc lòng người.
Nhưng, cũng là một nụ cười, cô đơn theo năm tháng, đơn độc linh hồn.
Cho dù là động vật nhỏ trong núi, lúc đi ngang qua cũng sẽ không tự chủ được mà ngừng lại, nhìn chăm chú bóng dáng màu xanh này. Mọi người đều nói động vật không hiểu tình cảm, nhưng động vật lại là sinh vật mẫn cảm nhất, ai có ác ý với bọn nó, bọn nó sẽ lập tức có thể ngửi được mùi nguy hiểm mà tránh xa, ngược lại, ai mang ý tốt với bọn nó, bọn nó cũng sẽ thân thiện đến gần. Mà lúc này, thần kinh của bọn nó nhạy bén nhất, cảm thấy bóng dáng đang tiêu dao trong núi rừng đó lại đau thương như thế, tuyệt vọng như thế.
Trên người của hắn có một mùi thơm tỏa ra từ bên trong, đó là mùi thuốc, thảo dược lâu dài thấm nhuần trong người mới có mùi. Hắn, là một đại phu.
Nhưng, hắn lại không giống một đại phu.
Hắn mặc y phục màu xanh, mặc dù phóng khoáng, lại tựa như gánh vác nặng nề không cách nào chịu được, làm bật lên gương mặt tái nhợt mà lếch thếch, tản ra vô tận bi thương. Mái tóc đen vốn nên nhẹ nhàng mà áp ở sau lưng, lại bị phủ lên một lớp bụi, lộn xộn nhếch nhác, thảm thương mà rũ cụp ở sau lưng, giống như không tiếng động khóc lóc kể lể chủ nhân bỏ rơi; gò má vốn non mềm, trong trắng lộ hồng, lại như bị người lột hai khối thịt, hai bên gương mặt hóp lại, trên cằm nhọn gầy còn có một chòm râu đen lởm chởm; hai hốc mắt lõm sâu xuống, hai con mắt đen trắng rõ ràng lại hiện đầy tia máu, đột ngột
lồi ra, trông rất là đáng sợ. Một thân có khí chất tiên nhân này làm cho người ta cảm thấy như cách xa phàm trần, càng bị đau thương sâu sắc bao trùm, trở nên tâm chết lặng. Cũng lạnh nhạt, nhưng không giống trước kia hệt tiên bước nhẹ nhàng, mà càng giống như là người đã thờ ơ với mọi thứ xung quanh, khép chặt cửa trái tim, chờ đợi cái chết.
Hắn bây giờ đã không còn là thần y Đệ Ngũ Long Quỳ được truyền tụng trong miệng mọi người nữa, cũng sẽ không còn là Đệ Ngũ Long Quỳ đã rời cốc, sau lưng mang theo một đại thẩm ngốc, không buồn không lo tiêu dao khắp nơi. Dieenndkdan/leeequhydonnn Hắn bây giờ, ngoài chết lặng mà trợ giúp những dân chúng vẫn cần phải chữa trị kia ra, một lòng tất cả đều dốc sức vào một chuyện quan trọng khác, có lúc khi trời tối, hắn cũng sẽ không đi ra khỏi lều của mình nữa, thỉnh thoảng ban đêm đi ra ngoài một hai lần, cũng sẽ khiến đám trẻ con chơi đùa bên ngoài bị dọa bật khóc thét lên.
Hắn không giống đại phu, càng giống như du hồn.
"Bạch hoa xà thiệt, lão cô thảo, hoàng hoa......" Đệ Ngũ Long Quỳ đi không có mục đích, trong miệng lần lượt nhớ tới tên thảo dược, đầu giống như không có suy nghĩ, trừ một toa thuốc tử ra, trong đầu đã hiện đầy một bóng dáng.
Đó là một...... bóng dáng của xuất hiện khắp mọi nơi trong trí nhớ, lại...... khiến hắn không có dũng khí để nhớ lại. Chỉ cần vừa nghĩ tới bóng dáng đó, chỉ cần trong đầu vừa hiện lên bóng dáng đó, đầu óc của hắn sẽ lập tức bị bóng dáng đó chiếm giữ, cũng không nhớ nổi bất cứ chuyện gì nữa.
Nhưng hắn biết, bây giờ không phải là lúc nhớ nàng, bây giờ còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn làm, còn có rất nhiều người đang chờ hắn tới cứu, còn có rất nhiều tật bệnh chờ hắn chữa trị......
Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc nhớ nàng, hắn không dám nhớ, cũng không thể nhớ, nếu không, hắn không biết hắn sẽ làm ra cái chuyện đáng sợ gì. Có lẽ hắn sẽ biến phương thuốc chữa bệnh thành thuốc lấy mạng, có lẽ hắn sẽ biến kim châm cứu mạng thành độc châm đòi mạng, có lẽ, hắn sẽ ở trong mơ màng, đi theo bóng dáng đó, bỏ lại tất cả, không được chùn bước rời khỏi sự đau lòng ở nơi