*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt cúi đầu, giọng đầy đau thương, "Hôm nay tất cả đều đã qua, nhưng, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên được những người thân đã mất của chúng ta."
Bởi vì lời nói của Phượng Tĩnh Xu, dân chúng đều rối rít cúi đầu rơi lệ, một số người già phụ nữ và trẻ con cũng bắt đầu nức nở.
Cả hội trường đều đắm chìm trong bi thương, mọi người đều thương nhớ người thân đã mất, không khỏi nắm chặt tay người bên cạnh.
Một lát sau, Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, cặp mắt đỏ bừng, lóe ra tia sáng.
"Chuyện cũ đã qua, chuyện sắp đến cần phải làm. Ta nghĩ, bọn họ ở trên trời cũng hi vọng chúng ta có thể có cuộc sống hạnh phúc, xây dựng lại gia viên. Cho nên, chúng ta phải tỉnh lại, sống thật tốt, quý trọng người bên cạnh!"
Dân chúng nghe thấy, không khỏi gật đầu.
"Hôm nay nhận được sự kính yêu của mọi người, ở tại nơi này chỉ vì được nhìn thấy ta một lần, biết ta có mạnh khỏe hay không, Dieenndkdan/leeequhydonnn tấm lòng của mọi người ta đã nhận được. Là lĩnh chủ của mọi người, vì có thể làm cho mọi người nhanh chóng trở lại như xưa, trải qua cuộc sống ấm no, vì vậy, ở trước mặt tất cả mọi người, ta lập tức tuyên bố một chuyện ngay tại đây."
Mọi người nghe vậy, đều nghi ngờ nhìn Phượng Tĩnh Xu trên đài, chờ đợi lời kế tiếp của nàng.
"Phàm là con dân đất phong ba thành của ta, kể từ hôm nay, trong vòng mười năm, đều miễn thuế!"
Vừa dứt lời, đám người lập tức giống như bom nổ oanh tạc, không dám tin lời mà chính mình nghe được.
"Công chúa, người nói chuyện này là thật!?" Một vị thân sĩ kích động tiến lên hỏi.
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Mọi người vượt qua cơn hoạn nạn này, gầy dựng lại gia viên đã rất vất vả, chúng ta làm quan phủ, phải thông cảm cho sự đau khổ của mọi người, cố gắng trợ giúp mọi người. Ba thành Bạch Vũ, Quách Duy, Tương Lý của ta vẫn là nơi trù phú nhất Lộng Phong quốc, nhưng trải qua đợt khó khăn này, ba thành đã dần kém xa những nơi khác, muốn khôi phục lại phồn vinh ngày xưa trong vòng hai mươi năm là không thể nào. Chẳng qua nếu như quan phủ miễn thuế, để mọi người có tích góp được nhiều tiền
bạc hơn thì muốn khôi phục lại, cũng không cần chờ tới hai mươi năm." Nàng nói với đám người phú hào: "Muốn có được nhiều lợi ích hơn, không thể chỉ chăm chăm việc của mình, mà phải cùng nhau phát triển mới có thể được nhiều lợi ích. Ta hi vọng các ngươi có thể hiểu đạo lý này. Sau này trong quá trình xây dựng lại, các ngươi là trụ cột quan trọng trong việc phát triển kinh tế của ba thành, nếu như làm tốt, ta tất nhiên có thưởng, nếu người nào nhân cơ hội làm khó dễ, vậy thì đừng trách ta không nể tình!"
Thương nhân hiểu được việc có lợi cho mình, nếu bọn họ thông minh, sẽ làm theo lời nàng nói, nếu như ai dám suy nghĩ lệch lạc, gây ra việc cản trở sự phát triển của ba thành, như vậy nàng tuyệt đối không bỏ qua!
Các phú hào quyền quý hai mặt nhìn nhau, giờ phút này, trong lòng bọn họ dâng lên một sự kính nề từ trong thâm tâm, đều cảnh tỉnh mình ở trong đầu, ngàn vạn lần không thể đối nghịch với thiếu nữ trước mặt.
Thấy lời đe dọa của mình có tác dụng, Phượng Tĩnh Xu hài lòng gật đầu, rồi sau đó nói tiếp: "Tin rằng không lâu nữa sẽ có thánh chỉ của hoàng thượng truyền xuống, mọi người yên tâm, hoàng thượng nhất định sẽ giúp chúng ta, các ngươi chỉ cần an tâm xây dựng lại gia viên của mình là được rồi!"
Tất cả mọi người không kìm được vui mừng, bọn họ không ngờ công chúa lại có thể miễn thuế cho bọn họ, hoàng thượng còn hạ chỉ đến giúp đỡ bọn họ, đây chính là tin tức vô cùng tốt!
Lúc này, có một đứa bé nói một câu, câu nói đó, ở trong đám người lại vang lên một cách khác thường: "Công chúa điện hạ, tướng công Phượng Hoàng của người đâu?!"
Trong phút chốc, tất cả mọi người ngậm miệng lại, toàn trường lập tức yên