Tĩnh Nữ Truyền

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rời khỏi doanh trướng của Phượng Vu Dực, Phượng Tĩnh Xu đi theo Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm tới chủ doanh trướng, vén mành lên đi vào, dinendian.lơqid]on đập vào mắt là một chiếc bàn cát mô phỏng khổng lồ, phía sau còn có một tấm bản đồ địa hìnhrất chi tiết.

Trên bàn cát cắm đầy các kiểu lá cờ nhỏ hoặc là dấu hiệu, tỏ rõ chiếc bàn cát này đã trải qua vô số lần nghiên cứu và thảo luận.

"Không ngờ các ngươi làm ra chiếc bàn cát này cũng không tồi." Phượng Tĩnh Xu so sánh bàn cát với tấm bản đồ phía sau rồi khen ngợi gật đầu.

"Cho dù tốt, cũng không phải thực sự tốt." Diêu Nịnh Hàm cười nhạt nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Nếu không phải trong binh thư công chúa nói phải làm chiếc bàn cát này, có ai sẽ nghĩ tới dùng những hạt cát tùy ý giẫm ở dưới chân kia để làm thành chiếc bàn cát đủ để sánh ngang với địa hình thực sự chứ?"

"Quân sư quá khen!" Phượng Tĩnh Xu cười đưa ánh mắt chiếc bàn cát, không đáp lại nữa.

Diêu Nịnh Hàm thấy Phượng Tĩnh Xu cũng không để ý nhiều tới mình, thông minh như hắn, tất nhiên biết nàng cố ý tránh những lời nói ca tụng, vì vậy cũng bỏ qua, dời sự chú ý lực về chiếc bàn, giải thích rõ về tình trạng hiện này của thành Á Lý và thành Tân La.

Sau đó, mấy người lại tham khảo mấy chiến dịch và thu hoạch của hai bên từ lúc khai chiến tới nay.

Giống như Phượng Tĩnh Xu suy đoán, có binh thư kim tự, thêm sự thông tuệ của cha nàng và Diêu Nịnh Hàm cùng với sự dũng mãnh của Hùng Thao, trận
đánh này gần như là đánh đâu thắng đó.

Nhưng quân đội Việt Sa quốc tử thủ thành Tân La, bước đầu biến Lộng Phong Quốc thành căn cứ, vì vậy trấn thủ ở bên ngoài rất kiên cố, khiến bọn họ nhiều lần không phá được. Gần đây trong một trận đại chiến, lúc quân đội Lộng Phong quốc lại sắp sửa chuẩn bị giành được thắng lợi áp đảo, bên Việt Sa quốc lại đột nhiên thừa dịp chiến loạn mang từng món đồ đen thùi lùi ra ném về phía bọn họ, lúc ném vật này vào giữa quân đội Lộng Phong quốc, phát ra tiếng động kinh người, còn nổ tung, khiến Lộng Phong quốc thương vong thảm trọng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lui binh.

Có lẽ trải qua thọ yến của Phượng Vu Dực, người biết cảm thấy vật này rất giống quà tặng mà Phượng Tĩnh Xu đã đưa cho Phượng Vu Dực trong thọ yến, nhưng, bọn họ lại không rõ. Vì vậy phần lớn cũng chỉ hoài nghi.

Phượng Tĩnh Xu nghe đến đó, trên mặt không khỏi lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Diêu Nịnh Hàm tiếp tục trình bày: "Việt Sa quốc ra Binh, cũng không như lẽ thường. Phải nói hôm nay hắn muốn đánh, rồi lại đột nhiên ngừng lại, nói không đánh, rồi lại thỉnh thoảng có quân đội chạy đến tấn công, chúng ta thật sự không hiểu rõ rốt cuộc bọn họ muốn đánh hay không muốn đánh. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện