Tĩnh Nữ Truyền

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một vở kịch đầy ngoạn mục này xuất hiện lại ở dưới tay của Phượng Tĩnh Xu mà toàn thắng kết thúc.

Tất cả quân đội xếp thành hàng trở về doanh trại thành Á Lý dưới sự chỉ huy của Hùng Thao, chỉ để lại đám người Phượng Duy Tĩnh và Phượng Vu Dực, Tử Mộng Cơ, Tâm Mộng Hồ cùng với Hàm Tinh.

Trước khi đội ngũ dời đi, Diêu Nịnh Hàm nhìn kĩ Phượng Tĩnh Xu, trong cái nhìn đó, là nỗi cô đơn chợt dâng trào, bởi vì trong những người đó không có chỗ của hắn.

Trách nhiệm nặng nề của Phượng Tĩnh Xu khi ở lại đây không tránh phải khỏi dây dưa một hồi, khiến nàng hận không thể không moi móc ruột gan của mình ra từng chút một.

Nhưng điều làm Phượng Tĩnh Xu im lặng là, lúc nam phân chia nhau vũ khí, nữ nhân san sẽ đồ trang điểm của nàng, Lục Miểu chân nhân lại cũng cắm một chân vào, nửa đường chạy tới nói là cảm thấy phía trước có điều lạ nên đến thăm dò.

Dò thăm cái P! Phượng Tĩnh Xu không tin! Trên đường tới tất nhiên có thể gặp phải đám người Hùng Thao, hắn còn lo không có chỗ thăm dò sao? Dieendaanleequuydonn Đây rõ ràng là cảm thấy mười mấy người ở lại có mờ ám, cho nên vội vàng chạy tới "chia của" đấy!

Lần này thì hay rồi, mấy phương thuốc mà Phượng Tĩnh Xu cất giấu đều bị hắn móc lấy rồi!

Cái lão đầu gian trá này, cũng biết chiếm tiện nghi đấy! Phượng Tĩnh Xu hừ hai tiếng.

Chờ những người đó phân xong, dưới mấy cái nhìn chằm chằm, Phượng Tĩnh Xu mặt không đổi sắc thu năm mươi chiếc hỏa pháo vào trong Thấm Xu Văn, không lấy ra nữa, còn dặn dò mọi người, nếu có người hỏi, thì nói đó là do tiên nhân tặng cho, không thể tùy ý xuất hiện, nếu không sẽ bị trời phạt.

Phượng Tĩnh Xu muốn ngặn chặn tất cả những người có lòng mơ ước với món đồ lần này, dù là nàng hoàng thúc Phượng Nhâm Ngạo cũng không thể để hắn có được.

Sau một lúc, rốt cuộc Phượng Vu Dực cũng nói tới chính sự.

"Xu nhi, tiếp theo con định làm như thế nào đây?" Không phải hắn muốn làm một vương gia phủi tay bỏ mặc cái gì cũng không quản, thật sự là nữ nhi của hắn quá mạnh mẽ, coi như hắn muốn quản cũng không có năng lực như nàng, nên buông toàn quyền giao cho nàng.

Phượng Tĩnh Xu nhìn ánh mắt tin tưởng của Phượng Vu Dực, trong lòng ấm áp, nàng xoay người, nhìn về phía tây bắc, mang theo nụ cười nói: "Chỉ
cần đến thành Nhiệt Đồ một lần, trận chiến này sẽ hoàn toàn hạ màn kết thúc."

"Cái gì? Con/nàng/muội phải đến thành Nhiệt Đồ?!" Nghe thấy lời của Phượng Tĩnh Xu, mọi người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.

"Không thể được!" Phượng Vu Dực kinh ngạc, "Lúc này mặc dù chúng ta thắng lợi, nhưng với hai nước, vẫn ở trong thế đối địch, con đi rồi, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu ngắt lời nói: "Không phải vậy, lần này nhất định phải đến thành Nhiệt Đồ, chỉ có con đi, mới có thể khiến hai nước ngừng chiến, con làm như vậy, không chỉ bởi vì Lộng Phong quốc chúng ta, quan trọng hơn là vì dân chúng Việt Sa quốc bị liên lụy chịu đựng nạn hạn hán kia. Chỉ cần một ngày hoàng đế Việt Sa quốc không đình chiến, những bách tính đó sẽ thêm một ngày chịu khổ. Mặc dù không phải dân chúng Lộng Phong quốc, nhưng dù sao cũng là người, sao chúng ta lại có thể không để ý đến nỗi thống khổ của dân chúng chứ?"

Lời nói của Phượng Tĩnh Xu khiến mọi người im lặng. Đúng vậy! Dân quốc gia là người, dân ở quốc gia khác cũng không phải là người sao?

Người trên cao không thấy được bi ai khổ sở của dân chúng, chỉ biết bóc lột bọn họ, khiến quốc gia dần dần mất dân tâm, suy bại, đây là sai lầm của quân chủ không có nhân tâm! Các nhà tự quét tuyết trước cửa, mặc kệ sương lạnh trên người khác, cũng bởi vì có loại người ích kỷ như vậy, thiên hạ ngày nay mới càng ngày càng lạnh nhạt.

Lục Miểu chân nhân than một tiếng, "Oa nhi, nếu người đời đều có suy nghĩ như con thì tốt!"

Phượng Tĩnh Xu nhe răng cười một tiếng, "Mặc kệ người khác thế nào, trước tiên phải tự mình làm."

Phượng Vu Dực "ha ha" cười lớn, dieendaanleequuydonn "Được, hay cho câu tự mình làm! Xu nhi, con không hổ là nữ nhi của Phượng Vu Dực ta! Ta hẳn cảm thấy kiêu ngạo vì con!"

Nghe giọng điệu của Phượng Vu Dực, hắn đã nghĩ thông suốt,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện