Tĩnh Nữ Truyền

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong ba tháng qua, mọi người đều nhìn thấy Viêm Vũ Thụy đánh đâu thua đó, khi bại khi thắng, chiến thì thua, thua lại chiến, vị đại tướng quân uy phong lừng lẫy trên chiến trường này, ngã không biết bao lần, nhưng lại mang tinh thần bất khuất trên chiến trường, một lần lại một lần cố chấp biểu đạt tình cảm của mình với Phượng Tĩnh Xu. Die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Thật ra thì, bọn họ đều hy vọng vị Phượng Trạch công chúa Lộng Phong quốc có thể đón nhận tình cảm của đại tướng quân bọn họ, bởi vì người Việt Sa quốc thẳng thắn, từ trước đến giờ đều có thể dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, cũng rất tán thưởng người có thể dũng cảm theo đuổi.

"Tại sao nàng không nói lời nào?" Viêm Vũ Thụy cúi đầu, đưa mặt lại gần Phượng Tĩnh Xu, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Phượng Tĩnh Xu, "Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã bị nàng hấp dẫn, chỉ vì nàng, ta đã nửa đường rời khỏi đội ngũ về nước, dọc theo đường đi chỉ theo nàng đi sứ Hí Triều quốc, nếu như không phải là triều đình đòi gấp, ta vốn sẽ không rời khỏi nàng nửa bước. Lúc ta biết được hoàng thượng muốn xuất binh tấn công các nàng, lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng thân là tướng quân của Việt Sa quốc, ta không thể không cưỡi chiến mã, chĩa binh khí về Lộng Phong quốc. Nhưng nàng biết không, ngay lúc đó ta sợ đến dường nào! Ta sợ nếu như trong chiến tranh,
ta thương tổn tới người thân hoặc bằng hữu quan trọng của nàng, vậy thì cả đời này của ta cũng không còn cơ hội có thể cầu được sự tha thứ của nàng nữa! Lúc biết được nàng đi đến vùng đất phong xảy ra lũ lớn, ta ngày ngày đêm đêm lo lắng không thôi, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc. Nghe thấy nàng tự mình tiến Bắc, ta hưng phấn đến suốt đêm đều ngủ không, đứng ở trên cổng thành ngắm nhìn về phía thành Á Lý, suy nghĩ nàng đang ở đâu, đang làm gì, có thể giận ta không...... Một mặt, làm tướng quân, ta không thể không thảo luận phương án tiến công với thái tử điện hạ, mặt khác, trong lòng riêng của ta lại hận không thể lập tức hồi binh trở về nước, không muốn va chạm với quân đội của các nàng, hai loại cảm xúc mâu thuẫn này ngày ngày đều giãy giụa ở trong đầu của ta, khiến ta không hề có một khắc có thể nhẹ nhõm! Ta thấy may mắn rằng nàng đã dùng một phương pháp thông minh tuyệt đỉnh khiến cho chúng ta lui binh, ta cũng cảm tạ sự nhân từ của nàng, mới không để cho chúng ta tổn thất nhiều binh lính. Việt Sa quốc chúng ta, đã đến mức sơn cùng thủy tận, chúng ta lại cũng không chịu được bất kỳ cuộc chiến tranh nào nữa. Mặc dù chúng ta đã thu binh cầu hòa rồi, nhưng nàng có biết ta cảm kích nàng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện