Hoàng Vũ Tĩnh Xu tiếp nhận hương trong tay năm vị trưởng lão, lớn tiếng nói: “Ta, Hoàng Vũ Tĩnh Xu, nay thành đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ, từ nay về sau ta sẽ dẫn dắt truyền thừa lịch sử gia tộc Hoàng Vũ, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất – ly – bất – khí - !”
Dứt lời, mọi người trong từ đường đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Tộc nhân Hoàng Vũ nay đi theo đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của chúng ta Hoàng Vũ Tĩnh Xu, truyền thừa lịch sử, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất ly bất khí !”
Thanh âm to truyền thẳng đến tận trời, quanh quẩn thật lâu mớt dứt.
“Hoàng Vũ Tĩnh Xu – đón – tín vật tộc trưởng – ” Lễ trưởng lão đứng dậy, nói vang lên.
Chỉ thấy một nam tử mặc cổ phục màu hồng nâu hai tay cung kính nâng lấy cái bàn tử, trên bàn tử có một hộp gỗ khắc cây hoa tử đàn. Một loại đàn hương theo sau nam tử tản đến, mang theo hương khí đặc thù, trong lúc nhất thời đã làm mất đi mùi đàn hương vốn có trong từ đường, khiến lòng người chấn động. Hoàng Vũ Tĩnh Xu vừa nhìn thấy cái hòm kia, lập tức đã nhận ra được chất liệu gỗ của nó – đúng là gỗ tử đàn thượng đẳng!
Mọi người đều nhận ra gỗ tử đàn, xác thật là gỗ tử đàn Ấn Độ, lại là cây tử đàn màu máu gà, trước mắt chính là loại trân quý nhất, thuộc loại gỗ tử đàn cao cấp nhất. Gỗ tử đàn Ấn Độ là loại gỗ chắc
chắn dùng làm dụng cụ, sau khi làm khô tự nhiên có thể sử dụng mấy trăm năm mà không hỏng. Thời Minh cụ tổ có nhiều gỗ tử đàn đến nay vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Loại này cho đến về sau lại ít đi, đến thời Thanh liền tuyệt tích. Mà tín vật tộc trưởng, đúng là sau khi gia tộc Hoàng Vũ biến mất, bắt đầu đề cử tộc trưởng mắt tím mà lưu truyền bảo hộp tới nay, cũng được coi là chi bảo truyền tộc.
Lúc này, hộp gỗ tử đàn đang được mở ra, bên trong đó là tín vật tộc trưởng gia tộc Hoàng Vũ – ngọc trụy tì hưu!
[…] (chỗ này có một đoạn nói về tì hưu nhưng mình thấy dài dòng lại không có liên quan nên mình lược bỏ)
Đợi nam tử mang tín vật đến trước mặt Hoàng Vũ Tĩnh Xu, Lễ trưởng lão đã sớm nghiêng người sang một bên rửa hai tay trong kim bồn được bưng lên, sau đó lại dùng tơ lụa thượng đẳng lau hai tay, rồi vẻ mặt cung kính nâng lên ngọc trụy tì hưu, nói: “Tiếp nhận tín vật – ”
Hoàng Vũ Tĩnh Xu vẫn quỳ như cũ, cúi đầu, để cho Lễ trưởng lão đeo ngọc trụy tì hưu lên cổ một cách chậm rãi, khi ngọc trụy được đặt yên ổn trên cổ Hoàng Vũ Tĩnh Xu, đột nhiên phát ra hào quang vạn trượng, ánh sáng phát ra chói mắt khiến mọi người ở đây đều sợ ngây người.
(Do chương này mình lược hơi nhiều nên ngắn, mai sẽ thêm chương, coi như lì xì đầu năm nha!)