Rạng sáng ngày hôm sau, thời điểm Phượng Tĩnh Xu vẫn còn triền miên ở trên giường, một bóng dáng màu đen đã không tiếng động lẻn vào.
Nắng sớm từ ngoài cửa sổ vẩy vào trong phòng, dát một lớp màu vàng kim lên gian phòng, ngay cả người trên giường, cũng đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ ấm áp, nhìn giống như là thiên sứ.
Dĩ nhiên, nơi này không có thiên sứ, cho nên Tĩnh Ảnh chỉ có thể ngẩn ngơ với cảnh đẹp trước mắt, không cách nào mở miệng, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại bóng dáng của người trước mắt này.
Mười năm rồi, bọn họ ly biệt mười năm. Mười năm, hơn 3600 ngày đêm, thời gian trôi qua chậm chạp như thế, nhớ nhung tích lũy thâm sâu như thế, đây còn là Giáp Tam trong Long Ảnh sao?
Tĩnh Ảnh tự giễu lắc đầu. Hắn đã không còn là Giáp Tam rồi, Giáp Tam đã sớm biến mất trên thế giới này khi Phượng Tĩnh Xu đặt tên cho hắn rồi, Die nd da nl e q uu ydo n bây giờ người này, đã được Phượng Tĩnh Xu ban cho tên —— Tĩnh Ảnh một người ở chung một ngày với Phượng Tĩnh Xu, ngay sau đó liền ly biệt mười năm, rồi lại là nam nhân nhớ nhung nàng trăm ngàn lần.
Tĩnh Ảnh lẳng lặng dùng ánh mắt phác họa dung nhan ngủ điềm tĩnh của Phượng Tĩnh Xu, trong lòng xuất hiện cơn sóng lớn, ngoài tình yêu ra, là nồng đậm cảm kích. Nếu như không phải mười năm trước Phượng Tĩnh Xu để sư phụ ( Lục Miểu chân nhân ha, mọi người chưa quên chứ ~) thu hắn làm đồ đệ, sẽ không có Tĩnh Ảnh võ công cao cường ngày nay; nếu như không phải mười năm nay Phượng Tĩnh Xu tuyệt đối tin cậy, để hắn tổ chức và quản lý An Toàn cục, Hoa Gian từ, Quân Cơ xử, Tố Ly trang, Xảo Tượng lâu, hắn cũng sẽ không giành được danh hiệu "Ảnh chủ" này; ân sống lại, ân tri ngộ, cũng khiến Tĩnh Ảnh âm thầm thề phải vĩnh viễn theo sau lưng nàng, huống chi, ở giữa còn kèm theo một tấm lòng ái mộ của mình. Cho dù vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng nhìn bóng dáng của nàng, vĩnh viễn cũng không thể đứng ở vị trí cùng nàng sóng vai, hắn cũng cam nguyện!
Người trên giường chậm rãi mở đôi mắt to đen láy, trong nháy mắt, tất cả xinh đẹp linh động ngày thường đều không thấy, chỉ còn lại hồn nhiên y hệt như hài đồng. Phượng Tĩnh Xu như vậy, khiến lòng của Tĩnh Ảnh nổ một tiếng động lớn.
Nhưng chỉ vừa động, sau đó đã được che giấu tốt. Trước khi Phượng Tĩnh Xu tỉnh táo, Tĩnh Ảnh lại khôi phục thành bộ dáng lạnh lùng ít nói kia.
Phượng Tĩnh Xu đang ngủ mơ hồ cảm thấy có người nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa còn nhìn nàng chằm chằm rất thâm tình, mơ mơ màng màng mở mắt, khắc sâu vào tầm mắt là một nam tử áo đen cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, diện mạo như vậy, hình như rất giống…."Tĩnh Ảnh?"
"Thuộc hạ tham kiến công chúa." Tĩnh Ảnh nghe thấy Phượng Tĩnh Xu kêu lên, trong lòng giật mình, quỳ xuống bái kiến.
Thật sự là Tĩnh Ảnh? Lần này Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn tỉnh táo, nghi vấn lúc trước cũng quăng ra ngoài chín tầng mây. Gặp lại cố nhân —— mặc dù cố nhân này cũng không phải rất quen —— khó tránh khỏi hưng phấn, dieendaanleequuydonn Phượng Tĩnh Xu vội vàng để Tĩnh Ảnh đứng dậy, cũng đi xuống giường vây quanh Tĩnh Ảnh, quan sát hắn từ trên xuống dưới, cho đến khi thấy trên khuôn mặt của lạnh lùng Tĩnh Ảnh lộ ra đỏ ửng khả nghi mới bỏ qua cho hắn, hơn nữa âm thầm cảm khái thời gian trôi qua.
Nhớ năm đó lúc nàng rời đi Tĩnh Ảnh chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, trên gương mặt trẻ trung mặc dù cũng là một mảnh trầm ổn, nhưng dù sao cũng thiếu sót năm tháng tôi luyện. Vậy mà Tĩnh Ảnh hiện giờ, trải qua Lục Miểu chân nhân dạy dỗ, đầu tiên từ khí chất toàn thân có sự thay đổi rất lớn, bởi vì tự mình đề cao võ công, vì vậy sức lực cũng đủ, coi như bình tĩnh, mặc dù cả người một cỗ khí thế cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn hấp dẫn con mắt của mọi người như cũ. Hơn nữa Phượng Tĩnh Xu để hắn xử lý vài tổ chức, đừng xem chỉ có vài tổ chức mà thôi, trong đó bao gồm rất nhiều phạm vi! An Toàn cục là một tiêu cục, đặc biệt chạy tiêu, cùng hợp tác qua lại với Thiên Hành trang của Duy nhi, chạy khắp cả Giang Nam Đại Bắc; Hoa Gian từ là một tổ chức tình báo, đặc biệt thu thập và buôn bán các loại tin tức, đây cũng là móc nối qua lại với Mỹ Nhân Hương của Duy nhi, dù sao tin tức kỹ viện nhiều mà; Quân Cơ xử là tổ chức ám sát, đặc biệt tiếp nhận cách thức ám sát, nhưng điều kiện tiên quyết là: già trẻ có thai không giết, chính trực nhân nghĩa không giết; Tố Ly trang là một sơn trang thần bí đột nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ từ mấy năm trước, mặc dù làm việc bất định, nhưng làm chuyện đều vì chuyện chính nghĩa, lấy được tán thành từ chính đạo giang hồ. Muốn quản lí những tổ chức này, là cần nhiều kinh nghiệm giang hồ và có quan hệ với người bên trong, Tĩnh Ảnh chính là từ bên trong từng chút từng chút lớn lên. Kinh nghiệm giang hồ cũng có, cũng khiến hắn càng thêm thành thục, Tĩnh Ảnh hôm nay, đã là
một đại nam nhân hai mươi lăm tuổi rồi. Phượng Tĩnh Xu nghĩ thầm, thật là sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi* nha!
* Một câu danh ngôn của Lã Mông đời Tam quốc. ý nghĩa: Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi
Hai người hàn huyên sau một hồi, Tĩnh Ảnh liền lui ra khỏi phòng, đi phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước rửa mặt và điểm tâm sáng, Phượng Tĩnh Xu cũng ở y bên trong gian phòng được Lục Linh Lung trang điểm một phen rồi đi xuống lầu dùng cơm với Tĩnh Ảnh.
Hiện tại nếu Tĩnh Ảnh ở bên người nàng rồi, sẽ phải cùng nàng đi tham gia đại hội võ lâm kia rồi, bởi vì Phượng Tĩnh Xu biết, dựa vào tính tình ngang ngược Tĩnh Ảnh bức chết để nhận sự quan tâm kia, bất luận thế nào cũng sẽ không rời khỏi nàng. Phượng Tĩnh Xu có chút buồn bã, bởi vì đi với Tĩnh Ảnh mà nói dọc theo đường đi thì không thể dùng quá nhiều tiên thuật, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ngay cả Linh Lung cũng không thể quang minh chính đại đi ra, huống chi là những động vật kết bè kết đội trong Thấm Xu Văn? Ai ~ đáng thương những động vật nha, không phải ta không muốn cho các ngươi ra ngoài, thật sự là không thể nha! Nghĩ đến về sau cũng không thể tùy ý vận dụng tiên thuật, Phượng Tĩnh Xu có chút buồn bực.
Phượng Tĩnh Xu vào lúc ăn cơm đưa ra yêu cầu đi đại hội võ lâm, Tĩnh Ảnh quả nhiên đồng ý. Hai người dùng xong điểm tâm liền dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, hai con tuấn mã từ khách điếm chạy như bay mà đi, chạy thẳng tới thành Vân Hải.
Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, dọc đường hai người vừa đi vừa nghỉ, hoặc là đi dạo chợ một chút, hoặc là ăn ngủ dã ngoại, thời gian trôi qua cũng mau, chớp mắt một cái đã trôi qua nửa tháng.
Một ngày này, Phượng Tĩnh Xu ngủ dã ngoại ngoài trời sau khi thức dậy nhìn bầu trời, lộ ra một nụ cười mờ ám, từ trong Thấm Xu Văn móc ra một cái điện thoại di động kiểu mới, vừa lúc bị Tĩnh Ảnh đi rửa mặt xong trở về thấy.
"Tiểu thư, trong tay ngươi là cái gì thế? Sao có chút giống …." Tĩnh Ảnh mở to hai mắt tò mò hỏi.
Vì không bại lộ thân phận, hai người vừa lên đường Tĩnh Ảnh liền đổi kiểu gọi Phượng Tĩnh Xu là "tiểu thư", mà nửa tháng chung đụng, Tĩnh Ảnh dần dần bị Phượng Tĩnh Xu cảm hóa, tính tình cũng không lạnh lùng như ban đầu, thỉnh thoảng cũng sẽ cười một cái, thấy không hiểu cũng sẽ đặt câu hỏi, mà không phải làm cái hũ nút nữa rồi. Nhưng cũng chỉ như vậy đối với Phượng Tĩnh Xu thôi, đối với những người khác, hắn vẫn lạnh lùng trước sau như một.
"Cái này sao? Hắc hắc, đây là điện thoại di động ta cho các ngươi nha!" Phượng Tĩnh Xu cười híp mắt giải thích. "Chỉ là kiểu mẫu không giống nhau, có vẻ đẹp mà thôi, nữ hài tử đều thích vật đẹp chứ sao."
"Vậy người muốn…" Tĩnh Ảnh vẫn không hiểu Phượng Tĩnh Xu muốn làm gì.
"Hì hì, Tĩnh Ảnh, ngươi xem là được rồi!" Phượng Tĩnh Xu thần bí cười cười, sau đó dưới ánh mắt tò mò của Tĩnh Ảnh nhấn một chuỗi con số dài "Tít tít tít tít", liền, gần như là lập tức, điện thoại di động Tĩnh Ảnh mang theo bên người lại vang lên!
Tĩnh Ảnh nhanh như tia chớp đưa tay vào trong ngực lấy điện thoại di động ra, kết quả hắn thấy được một bức hình: dinendian.lơqid]on điện thoại di động này trong tay hắn vừa phát ra âm thanh mỹ diệu, trên màn hình sáng có thể coi gương đồng này lại xuất hiện một Phượng Tĩnh Xu mỉm cười!
"Này, chuyện này…" Tĩnh Ảnh không thể tưởng tượng nổi nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Tiểu, tiểu thư, sao người thu nhỏ lại chạy đến trên mặt này nha?" Không đúng, tiểu thư rõ ràng còn đứng ở trước mặt hắn nha!
"Ha ha, bị dọa sao?" Phượng Tĩnh Xu cười ha hả nói, "Cái này gọi là ‘ điện thoại di động ’ là một công cụ truyền tin, cụ thể mà nói, thì tương đương với bồ câu đưa tin bây giờ của chúng ta, chỉ là nó không cần chăn nuôi, chỉ cần sạc điện là có thể làm việc, hơn nữa năng suất còn rất nhanh, chỉ cần khẽ gạt, là có thể lập tức được kết nối, không tốn thời gian, coi như tin tức ngoài ngàn dặm, chỉ cần quay một cuộc điện thoại, là ngươi có thể biết rõ."
Nhìn dáng vẻ Tĩnh Ảnh nửa tin nửa ngờ, Phượng Tĩnh Xu liền đề nghị thí nghiệm một chút, mà đối tượng thí nghiệm nha, dĩ nhiên là ——
Hết quyển 2