Chẩm Bích thành là một thành trấn sản xuất nhiều ngọc bích, nghe nói nơi này cho dù là chỗ ngươi ngủ đặt gối lên cũng sẽ đào ra ngọc bích thượng đẳng, vì vậy được mệnh danh là "Chẩm Bích thành ”.
Một nhóm ba người hai ngựa Phượng Tĩnh Xu vừa đi trên đường phố Chẩm Bích thành, vừa nghe Yến Vô Nhai tạm thời gia nhập giới thiệu phong cảnh đặc sắc ở Chẩm Bích thành.
Lại nói ngày ấy, ban đầu hai người trở lại chỗ nghỉ chân, Phượng Tĩnh Xu thấy cá và nấm rơi hỗn độn trên đất, còn có túi nước đang chảy, nói rõ trước đó lúc Tĩnh Ảnh không thấy được nàng có bao nhiêu sốt ruột, vốn là ném mấy thứ đi rồi đuổi theo.
Phượng Tĩnh Xu tùy tiện viện cớ dắt ngựa đi rong rồi liền dời lực chú ý của Tĩnh Ảnh tới trên người Yến Vô Nhai. Sau đó bởi vì Phượng Tĩnh Xu không muốn dùng lực, vì vậy nhiệm vụ giải độc liền rơi xuống trên người Phượng Tĩnh Xu, mà Tĩnh Ảnh thì ngoan ngoãn đi nhóm lửa làm đồ ăn.
Bởi vì không thể dùng tiên thuật ở trước mặt Tĩnh Ảnh, vì vậy Phượng Tĩnh Xu cũng đành phải thành thật cho giải độc Yến Vô Nhai. Đây là lần đầu tiên Phượng Tĩnh Xu tự mình giải độc sau khi tự học y hơn nữa còn sáng tạo ra Linh Lung!
Ngay sau khi Phượng Tĩnh Xu giải xong độc để Yến Vô Nhai tỉnh lại, Lục Linh Lung cũng tìm được hai con ngựa bị hoảng sợ trở lại, ba người dùng bữa trưa, giới thiệu lẫn nhau một phen, bởi vì mục đích ba người đều giống nhau, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cũng muốn tham gia đại hội võ lâm, vì vậy liền kết bạn lên đường. Nhưng Yến Vô Nhai nói trước đó phải đi Chẩm Bích thành đón một vị bằng hữu, vì vậy ba người liền vào thành trước khi cửa thành đóng lại.
Bởi vì Yến Vô Nhai tương đối quen thuộc với Chẩm Bích thành, vì vậy liền để Yến Vô Nhai tìm một khách điếm ở lại, khiến Phượng Tĩnh Xu không nói gì là chỗ hắn tìm lại chính là —— Hảo Mộng lâu!
Xem ra Duy nhi thật sự chấp hành mở việc buôn bán ăn, mặc, ở, đi lại tới cùng tại khắp cả đại lục Sở Ảnh như lời nàng nói nha!
Ba người muốn tự mình tới gian phòng nghỉ ngơi, tất nhiên không nhắc tới.
Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Phượng Tĩnh Xu được Lục Linh Lung hầu hạ rửa mặt rồi đi xuống lầu dùng đồ ăn sáng, lúc xuống lầu gặp phải Yến Vô Nhai, nói là đi trước đi tìm vị bằng hữu kia của hắn, Phượng Tĩnh Xu cũng không nhiều lời, chỉ nói buổi trưa dùng cơm ở Bách Tính phường, để hắn đi đến đó tìm bọn họ, sau đó Yến Vô Nhai liền rời khỏi.
Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh dùng đồ ăn sáng xong, cũng không giống lần trước ở Lai Phượng thành để lộ thân phận, mà là thầm dò xét sản nghiệp các nơi, lại vừa trên đường tùy ý đi lại, thời gian trôi qua rất nhanh, dfienddn lieqiudoon lập tức đến thời điểm dùng cơm trưa. Vì vậy hai người vào Bách Tính phường, tìm một chỗ thanh nhã tĩnh lặng ngồi xuống gọi thức ăn.
Chờ tới lúc món ăn đưa tới, khi hai người vừa muốn ăn, cả Bách Tính phường đột nhiên lập tức yên tĩnh lại. Cảm thấy không khí kì lạ, hai người nhìn nhau, cùng nhìn về phía cửa.
Một nữ tử áo trắng, dáng đứng xinh đẹp. Chỉ thấy nàng, sa mỏng che mặt, lưu hải tề mi*, đôi mắt đen nhánh, muốn nói lại vẫn còn thẹn thùng, mười ngón tay thon dài, dáng điệu uyển chuyển. Nhìn một cái cũng biết là một mỹ nhân bại hoại.
*lưu hải: tóc mái cắt ngang trán – tề mi: lông mày ngay ngắn
Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu liếc nhìn một vòng, phát hiện quả nhiên có không ít nam nhân đang si ngốc nhìn chằm chằm nàng kia. Ánh mắt chuyển tới trên người Tĩnh Ảnh, lại phát hiện vẻ mặt hắn vẫn còn lạnh lùng biểu thị người sống chớ lại gần.
Nàng kia giống như quen thấy mọi người nhìn chăm chú, mặt không đổi sắc đi vào. Ánh mắt quét qua, khẽ dừng lại ở trên người Tĩnh Ảnh, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Thú vị, thật là thú vị.
Phượng Tĩnh Xu thấy thế thoáng hiện lên nụ cười.
"Này, này, các ngươi xem, đó chính là mỹ nữ đệ nhất võ lâm Khanh Dĩ Yên!" Sau khi nàng kia đi qua, người ở đại sảnh bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, nói là thảo luận, âm thanh kia lại lớn khiến ai cũng nghe thấy.
"Cái gì?" Một người không thể tưởng tượng nổi cất cao giọng, "Nàng chính là mỹ nữ đệ nhất giang hồ?"
"Đúng vậy a, đúng a! Chính là nàng! Lần trước ta tham gia đại hội võ lâm đã từng
nhìn thấy nàng, chính xác không sai!" Người kia nói như đinh chém sắt.
"Oa, không ngờ chúng ta may mắn như vậy, lại ở chỗ này thấy được mỹ nhân đệ nhất giang hồ ư!"
Tất cả những thực khách kia đều vểnh tai lên nghe lén người bên cạnh nói chuyện, lúc này nghe được nữ tử này hẳn là mỹ nhân đệ nhất mà giang hồ đồn đãi, đều không khỏi hưng phấn mãi.
Phượng Tĩnh Xu nhìn một đám bàn luận xôn xao trong đại sảnh, lại nhìn vẻ mặt Khanh Dĩ Yên ra vẻ thanh cao việc không liên quan đến mình, không khỏi châm chọc nở nụ cười. Nhìn về phía Tĩnh Ảnh, hắn vẫn là một dáng vẻ lãnh nhược băng sương như cũ, Phượng Tĩnh Xu truyền âm lên tiếng hỏi "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tĩnh Ảnh sững sờ, biết Phượng Tĩnh Xu chỉ là "ấn tượng" của hắn với mỹ nhân đệ nhất giang hồ này, vì vậy mắt lộ vẻ giễu cợt, cũng truyền âm trả lời: "Thật đúng là kỹ nữ lập đền thờ*!"
*Ý nói là Khanh Dĩ Yên thích được mọi người yêu thích, ngưỡng mộ lại cứ ra vẻ thanh cao, không thèm quan tâm.
Phượng Tĩnh Xu ngừng một lát, không ngờ Tĩnh Ảnh luôn luôn không coi mọi việc không hề liên quan tới bản thân lại có lúc sẽ nói ra những lời bạc bẽo như vậy, sau đó nhẹ cười rộ lên. Nói thật, phen này Tĩnh Ảnh ví dụ cực kỳ thỏa đáng.
Lại không nói tới nàng là một nữ tử xông xáo giang hồ, muốn xông xáo tạo ra chút thành tựu quả thật rất khó khăn, nhưng mà nàng lại làm được, không thể không nói nàng còn có mấy phần thực lực, nhưng nàng là người quá mức giả dối. Thứ nhất, nếu quả như thật là thanh cao không quan tâm ánh mắt người đời, như vậy mới vừa rồi lúc nhìn quét qua mọi người cũng sẽ không dừng lại ở trên người Tĩnh Ảnh, hiển nhiên là cảm thấy kinh ngạc đối với người thờ ơ trước mỹ mạo của nàng; thứ hai, nếu quả như thật là khuê nữ nhà người ta được nuôi dạy tốt, dieendaanleequuydonn là người thanh cao, như vậy sẽ không để bản thân lộ ra ngoài ra ngoài ở trước mặt mọi người mặc cho người soi mói, đã sớm rúc vào trong khuê phòng trang nhã rồi, thứ ba, cho dù là nữ nhân giang hồ xuất hiện ở trước mắt người đời, như vậy thì sẽ không câu nệ tiểu tiết, nếu nàng là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, nữ nhân giang hồ thì nên biếtgiang hồ sảng khoái, phóng khoáng không chịu gò bó, nhưng nàng chẳng những không có cái loại nhiệt tình tự nhiên đó, còn học tiểu thư khuê các đeo lên cái khăn che mặt, khó trách Tĩnh Ảnh sẽ nói nàng là "kỹ nữ lập đền thờ", chẳng ra cái dáng vẻ gì, bản thân còn đang ở chỗ này lại tự cho mình là hay là đẹp, tự cho mình là thanh cao. Có lẽ tính cách của nàng cũng không có gì đặc biệt?
Phượng Tĩnh Xu cũng không để ý tới "mỹ nhân đệ nhất giang hồ" này nữa, cùng Tĩnh Ảnh bắt đầu dùng bữa trưa.
Đúng lúc này, một bóng dáng nho nhã xuất hiện ở cửa Bách Tính phường, tiểu nhị vừa thấy, liền vội vàng tiến lên hỏi, "Vị công tử này, mời ngài vào bên trong! Ngài đây là muốn dùng bữa hay là muốn..."
"Ta tới tìm người." Nói xong, ánh mắt nhìn vào bên trong, vừa mới lướt nhanh qua đại sảnh, đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt dịu dàng như nước lập tức hiện lên vô số kinh hỉ, lướt qua tiểu nhị bước nhanh đi vào trong, dừng ở bên cạnh một cái bàn, sau đó vô cùng dịu dàng khẽ gọi: "Yên nhi!"
Nữ tử được gọi là "Yên nhi" đúng là Khanh Dĩ Yên!
Một tiếng gọi này, lại đưa tới vô số ánh mắt chú ý.
Cảm thấy đại sảnh lại xôn xao lên, Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh ngẩng đầu nhìn lên, nam tử đứng ở bên cạnh Khanh Dĩ Yên, không phải là Yến Vô Nhai thì còn là người nào!