*Nguyên văn nó là thiêu nướng ra ngoài tỷ tỷ, sau khi edit hiểu được ngụ ý của nó, nhưng lại không biết đặt sao cho đúng, cuối cùng đành phải viết thế! Đọc xong chương này, ai hiểu được thì tốt, ai không hiểu cũng đành chịu.@@
Tiếng chim hót thanh thúy vang lên ở giữa rừng, gió nhẹ hiu hiu, chính là hoàn cảnh tốt để ngủ ngon. Phượng Tĩnh Xu nghỉ ngơi ở trên cành cây, khi nàng mở mắt ra thời gian vừa lúc là một nén nhang đã cháy hết. Phượng Tĩnh Xu tiến vào kết giới vừa thấy, năm con chim bồ câu nằm thoi thóp trên đất, lông vũ hai con gà rừng xốc xếch, toàn thân hai con thỏ bị mổ đầy chấm đỏ, còn có những động vật khác toàn bộ đều mệt mỏi nằm xuống, dieendaanleequuydonn xem ra những động vật này đã cố liều mạng mạnh mẽ dùng toàn lực để sớm siêu sinh thành người. Phượng Tĩnh Xu lắc đầu một cái, ngồi xổm xuống hỏi: "Các ngươi ai thắng vậy?"
Chỉ thấy một con hươu hoang lập tức nhảy lên, khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ chạy đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu quan sát một chút, thầm nghĩ, con hươu nhỏ này ỷ vào ưu thế về thân thể của mình lấy được thắng lợi, trái lại rất có ích với tình hình của nàng nha! Vì vậy gật gật đầu, sau đó để tất cả mấy con chim bồ câu, gà rừng, thỏ hoang đã gục xuống ở trên thân con hươu hoang, xoay người vừa muốn đi thì nhìn thấy mất mát trong con ngươi của các động vật còn lại, vì vậy vẽ ra một cái thủ quyết, sau khi thì thầm nói một hồi liền mỉm cười nói với những động vật kia: "Ta đã tiến hành cầu phúc với các ngươi, hi vọng các ngươi sau khi chết có thể đạt được ước muốn, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa, các ngươi cũng sẽ đạt thành nguyện vọng của mình." Xoay người, không nhìn tới những động vật quỳ lạy rất lâu với nàng nữa, Phượng Tĩnh Xu trở lại bên hồ.
Lúc trở lại địa điểm được chọn, nơi đó không có ai, nhưng đã chất không ít củi khô, nơi xa còn truyền đến tiếng hát thong thả "Chúng ta cùng đi dạo chơi ngoại thành......" Xem ra Tuân Thư và Tĩnh Ảnh vẫn còn đang bắt cá, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tính đi qua nhìn một chút, trước khi đi nàng nhìn lướt qua con hươu hoang vác xác động vật, con hươu hoang này cũng tương đối hiểu tính người, lập tức ngã xuống đất giả chết. Phượng Tĩnh Xu cười khẽ,Die nd da nl e q uu ydo n nói: "Cái vật nhỏ này thú vị đây, nếu không phải là ngươi một lòng muốn chết, ta thật muốn nhận ngươi làm sủng vật!" Ai ngờ vừa dứt lời, con hươu hoang "nằm ngay đơ" trên đất lập tức bật dậy, vui sướng vây quanh Phượng Tĩnh Xu, vô cùng vui mừng nhảy dựng lên.
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đen lại, không nghĩ tới sẽ như thế này, có điều nói cũng đã nói rồi, nàng cũng quả thật rất yêu thích con hươu nhỏ này, vì vậy nên cũng mặc kệ nó, đi tới bên hồ, mặc cho hươu con cùng đi theo.
Mới vừa đi tới bên hồ, liền nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tuân Thư, nghe hình như là đang dạy dỗ Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu tò mò, dừng bước lại, làm một động tác chớ lên tiếng với hươu con, vì vậy hươu con liền chớp tròn mắt thông minh nằm bất động trên đất.
"Tĩnh Ảnh ca ca, ca hát theo Thư nhi nha, chỉ cần ca hát nhiều lần là sẽ được!" Hai tay Tuân Thư chống cằm mặt ngây thơ ngồi ở bên hồ nhìn Tĩnh Ảnh bỏ đi giày vớ kéo cao ống quần đứng ở trong hồ không ngừng khuyên lơn, "Tỷ tỷ nói ca ca nếu như không biết ca hát, về sau gặp phải người trong lòng người ta sẽ không thích ca đâu!"da.nlze.qu;ydo/nn Đột nhiên, hai tay Tuân Thư nắm quyền, phồng má lên giống như hung ác nói: "Hừ hừ! Thư nhi nhất định phải ca hát thật tốt, về sau có thể hát rất nhiều rất nhiều cho tỷ tỷ nghe! Thư nhi thích tỷ tỷ nhất! Nếu Thư nhi luôn luôn ca hát cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ nhất định cũng sẽ rất ưa thích Thư nhi đấy!"
Sau đó hắn lại tiếp tục mềm giọng, nũng nịu khuyên nhủ: "Tĩnh Ảnh ca ca, ca cũng cùng hát với Thư nhi nha, vẫy vẫy tay ~ lúc lắc đầu ~ chúng ta cùng đi dạo chơi ngoại thành ~"
Một lát sau, chỉ nghe trong hồ kia mơ hồ truyền đến một tiếng ca chua chát, vẫn lắp ba lắp bắp như vậy, nhưng tốt hơn so với buổi trưa nhiều, Phượng Tĩnh Xu cười trộm, xem ra cho dù là cứng rắn lạnh băng như Tĩnh Ảnh, dinendian.lơqid]on cũng không chịu được việc Tuân Thư làm nũng nha! Đưa chân đá đá hươu con nằm ở một bên, hươu con vừa được ám hiệu, lập tức đứng lên mạnh mẽ vọt qua, chạy vội ra ngoài.
"Người nào!?" Âm thanh Tĩnh Ảnh bén nhọn lập tức truyền đến, sau đó là Tuân Thư oa oa kêu to: "Oa!
Hươu con thật đáng yêu nha!"
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười đi ra ngoài, nhìn thấy Tuân Thư ôm đầu hươu con kia, bước đi thong thả đến trước mặt của hắn, "Thư nhi thích không?"
Tuân Thư nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, lập tức vui vẻ hét lớn: "Tỷ tỷ, hươu con thật đáng yêu! Thư nhi rất thích!"
"Ha ha, vậy sau này hươu con cùng ở bên cạnh Thư nhi nhé!" Sau đó không để ý tới Tuân Thư kêu lên vui mừng nữa, đi tới bên cạnh thùng nhựa ngồi xổm xuống tra xét, phát hiện cá đã đầy nửa thùng, vì vậy nói với Tĩnh Ảnh: "Ngươi cũng được nha, thời gian mới có một lúc liền bắt được nhiều như vậy, không tệ lắm, ngươi đi lên đây đi!" Sau khi chờ Tĩnh Ảnh lên bờ, ba người một hươu lại đi về.
Trở về vừa thấy, phu xe đã nhặt khá nhiều củi khô trở lại. Phượng Tĩnh Xu gật đầu, sau đó đi tới sau xe ngựa từ trong Thấm Xu Văn lấy ra một cái vỉ nướng, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của ba người mặt không đổi sắc đặt vỉ nướng vào giữa, sau đó chỉ huy Tĩnh Ảnh làm việc, phu xe xử lý những động vật kia và cá, nàng và Tuân Thư hai người đi đào một chút rau dại về. Đợi hai người một hươu nhảy nhảy nhót nhót trở lại, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, vì vậy Phượng Tĩnh Xu lấy ra một loạt đồ gia vị như dầu, muối, bột tiêu, bột ớt, thìa là, vừng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) rồi dưới ánh tò mò của những người khác khoác lên một cái tạp dề ( ta đã lẳng lặng thành công làm một hình mẫu bà chủ nhà đúng chuẩn rồi, hết cách rồi, ai kêu bây giờ nấu ăn ở trước mặt mọi người, nàng không thể thầm làm cũng rất buồn bực nha ~! ), bắt đầu đặt cá và thịt ở trên vỉ nướng, quét dầu lên, chỉ chốc lát sau, từng luồng mùi thịt thơm mê người phiêu đãng ở trong rừng cây.
Đám người Tuân Thư nhìn không chớp mắt, nước miếng chảy ròng, cho đến khi Phượng Tĩnh Xu nướng xong một mâm thịt, phân cho ba người, Tuân Thư nuốt nước miếng, vừa muốn động, đột nhiên một trận gió cuốn tới, chờ gió qua, Tuân Thư nháy mắt mấy cái, "oa" một tiếng khóc lên. Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn, mâm thịt trong tay hắn kia đã sớm không thấy tung tích. Lông mày nhăn lại, liền nghe thấy trên một thân cây gần đây mơ hồ truyền đến tiếng nhai, Phượng Tĩnh Xu nháy mắt một cái, Tĩnh Ảnh nhanh chóng chạy như bay ra, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng một nữ nhân "Chao ôi!" Thoáng cái, một bóng dáng lập tức chạy đến sau lưng Phượng Tĩnh Xu, lấy Phượng Tĩnh Xu làm lá chắn, gấp giọng nói: "Đừng đừng đừng! Đừng đuổi ta, ta chỉ ăn đúng một mâm thịt thôi mà!"
Từ lúc cái bóng dáng này vọt đến đây Phượng Tĩnh Xu đã xác định rõ đây là nữ tử yêu mị trong quán trà, xuất phát từ ấn tượng tốt với nàng, cho nên khi nàng đến gần cũng không có ra tay công kích, vừa nghe thấy lời của nàng, liền tức giận nói: "Tỷ tỷ, một mâm thịt này của tỷ, lại để cho Thư nhi của chúng ta khóc thảm đó!"
Nàng kia thấy Tĩnh Ảnh không hề công kích nàng nữa, vì vậy lá gan cũng lớn lên, tựa vào trên người Phượng Tĩnh Xu cười hì hì nói: "Muội muội, hết cách rồi, tỷ tỷ ta ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, đi ngang qua đây liền nghe thấy mùi thơm mê người như vậy, dfienddn lieqiudoon không nhịn được liền lấy mượn một phần tới ăn thôi, " lại quay đầu lại nói xin lỗi với Tuân Thư còn đang khóc sụt sùi: "Thật xin lỗi, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đoạt một phần thịt của đệ, coi như thiếu đệ một phần tình đi, sau này có chuyện gì thì tới tìm tỷ tỷ ta, ta nhất định sẽ giúp đệ!"
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, càng thêm thưởng thức nữ tử này, nghĩ thầm, đây cũng là một người ngay thẳng sảng khoái. Vì vậy nổi lên tư tưởng kết giao, nói: "Tiểu muội Hoàng Vũ Tĩnh Xu, hôm nay có duyên gặp mặt tỷ tỷ tại quán trà, Dieenndkdan/leeequhydonnn rồi sau đó lại gặp nhau trong rừng cây này, muốn kết giao bằng hữu với tỷ tỷ, không biết ý tỷ tỷ thế nào?"
Nàng kia vừa nghe, vui mừng nói: "Tốt tốt! Dựa vào phần tay nghề tốt này của muội muội, tỷ tỷ cũng định người bằng hữu này rồi ! Tỷ tỷ ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cũng là Tâm Mộng Hồ!"