Rạng sáng ngày hôm sau, đám người lại tụ tập xung quanh sân đấu võ, tất cả hai bên vẫn là hai mươi bộ bàn ghế, chỉ là lần này người ngồi lên, so ngày trước thiếu một nửa.
Đoàn người Phượng Tĩnh Xu, mặc dù đã tiến vào đấu bán kết, nhưng vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm qua, còn lười biếng mở một cái ô lớn để che nắng ăn trái cây. Bởi vì ngày hôm qua Tĩnh Ảnh chỉ dùng một chiêu đá người của Đạo Ny phái xuống đài, nên một bàn người này rất được chú ý, đặc biệt là đại sư tỷ, tiểu sư muội trẻ tuổi xinh đẹp của những môn phái kia, tất cả đều hữu ý vô tình nghiêng mắt nhìn qua Tĩnh Ảnh, cũng có người tầm mắt bị Duy nhi một thân áo trắng giống như tiên nhân bên cạnh Phượng Tĩnh Xu hấp dẫn.
Phượng Tĩnh Xu cười nhạo một tiếng, dẫn tới sự chú ý của ba nam nhân."Tĩnh nhi, nàng cười trộm cái gì thế?" Ánh mắt Phượng Duy Tĩnh chứa ấm áp, khẽ cười dịu dàng hỏi, không chút nào để ý bốn phía bởi vì nụ cười của hắn mà vang lên một mảnh hút khí.
"Nhìn hai người các chàng kìa, mang đến vận đào hoa đó, ài, mùa xuân ơ, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào......" Phượng Tĩnh Xu giễu cợt nhẹ hát lên bài ca.
"Hoa đào?" Tĩnh Ảnh và Phượng Duy Tĩnh hai người nhìn nhau, hai người vẫn đi theo Lục Miểu học võ, nhiều năm qua đều hiểu ngầm nhau, chỉ bằng một ánh mắt giữa hai người cũng biết tâm tư của đối phương, vì vậy hai người đồng thời đưa tay nắm lấy bàn tay mềm của Phượng Tĩnh Xu, dieendaanleequuydonn trong ánh mắt kinh ngạc của Phượng Tĩnh Xu và đông đảo tiếng hút khí cúi đầu hôn lấy bàn tay ngọc này, sau đó ngẩng đầu lên, Phượng Duy Tĩnh cười như không cười nói: "Chúng ta chỉ muốn một cây hoa đào này là nàng thôi, còn lại, mặc kệ là bìm bịp hay hoa loa kèn gì đó, tất cả đều miễn đi!"
Phượng Tĩnh Xu dở khóc dở cười nhìn hai người, hai tay khẽ rút về có hơi nóng lên, cảm giác được vô số khí lạnh bắn tới từ bốn phương tám hướng. Xem ra hai người này tự biến mình thành kẻ gây họa rồi hả? Có điều, dù là họa thủy, Phượng Tĩnh Xu nàng cũng muốn thêm mấy tấn mật đường vào, khuấy đảo họa thủy này cho thành ngọt mới thôi!
Lúc này, những người hiện diện cũng lần lượt đến đủ, bốn tỳ nữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt cùng bốn vị hôn phu ngồi trên ghế ở hai bên trái phải, còn có bảy người dự thi của bảy môn phái tiến vào đấu bán kết: trang chủ Ngọc Tranh trang, bang chủ Cái bang, phương trượng Thiếu Lâm tự, đại tiểu thư Tuyên Bình bảo, bảo chủ Yến gia bảo, chưởng môn Tẩy Kiếm phái và đường chủ Phích Lịch đường.
Bốn vị trọng tài đã ngồi vào ghế, vị nam tử trung niên hôm qua lại đứng trên sân đấu võ, trước tuyên bố tám môn phái tiến vào đấu bán kết, sau lại mời tám người tiến lên rút thăm phân tổ, rồi cho ra danh sách tổ đấu bán kết: trận đầu do Phích Lịch đường đối chiến Thiếu Lâm tự, trận thứ hai do Ngọc Tranh trang đối chiến Cái Bang, trận thứ ba do Tuyên Bình bảo đối chiến Yến gia bảo, Tĩnh Ảnh lại một lần bốc thăm được trận thứ tư, đối chiến Tẩy Kiếm phái.
Phích Lịch đường do đường chủ Lôi Chấn Tử tự mình ra tay, Thiếu Lâm tự cũng do phương trượng Tuệ Năng tự mình ra tay. Lôi Chấn Tử cầm song kích trong tay, kích này là một loại giáo, mâu hợp nhất hoặc mâu, rìu kết hợp thành loại binh khí cán dài, trước cán chuôi đặt một cái lưỡi dao thẳng, một nhánh bên cạnh rẽ cắt ngang lưỡi dao, có bốn loại chức năng móc, mổ, đâm, cắt, lực sát thương mạnh hơn giáo và mâu, có thể tấn công dài, ngắn, rất là lợi hại (đoạn này mình bịa vì đọc convert chả hiểu gì cả, mình có tìm được hình lát nữa để mọi người xem nhá). Mà tay phương trượng Tuệ Năng cầm thiết côn, Thiếu Lâm tự ngoài việc nổi tiếng vì nội công tuyệt diệu ra, những bản lãnh khác cũng nổi tiếng trong giang hồ, ví dụ như hầu quyền, làm người ta nhìn mà kinh ngạc.
Hai người lên đài hành lễ một hồi, sau đó bắt đầu đánh nhau, chỉ thấy Lôi Chấn Tử tay cầm song kích tìm kiếm chỗ hở để đâm cắt trên người Tuệ Năng, Tuệ Năng lại vung thiết côn trong tay phòng ngừa Lôi Chấn Tử đến gần, dinendian.lơqid]on hơn nữa tận dụng mọi chiêu công kích chỗ yếu của Lôi Chấn Tử, hai người một côn một kích, lạch cạch leng keng, đánh đến nỗi vô cùng náo nhiệt.
Sau khoảng thời gian hai chén trà, Lôi Chấn Tử lộ ra vẻ mỏi mệt, rốt cuộc bại trận dưới một côn của Tuệ Năng.
Tiếp đó, tới trang chủ Ngọc Tranh trang Khanh Ngọc Tranh và bang chủ Cái Bang Phong Bất Điên tỷ thí.
Ngay khi hai bóng dáng một trắng một xám đứng lên đài, Phượng Tĩnh Xu bỗng nhiên cười sặc sụa. Chỉ thấy Khanh Ngọc Tranh ở bên phải một thân trường sam trắng tinh, khuôn mặt già nua, mái tóc màu đen ẩn hiện đầy hoa râm, nhưng cũng được buộc chặt lên rất cẩn thận; ngược lại nhìn Phong Bất Điên, không còn gì để tả ngoài chữ thô tục! Không nói tới y phục rách rưới đã được may vá lại nhiều lần, trên khắp khuôn mặt kia, cả ở trên người đều đen thui, ngay cả tóc cũng rối xù, còn có thể thấy cả bụi đất trên tóc nữa, đứng ở trên đó giống như mấy loại bọ chét, thế nào cũng không yên được, trái di chuyển phải di chuyển, hai người hoàn toàn tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, nếu bàn tay đen thùi lùi này của Phong Bất Điên vỗ vào tấm áo trắng của
Khanh Ngọc Tranh, không biết Khanh Ngọc Tranh sẽ có phản ứng gì đây?
Khanh Ngọc Tranh và Phong Bất Điên cũng quen biết nhau, chỉ thấy hai người điềm đạm chào hỏi, rồi thân hình khẽ động, bắt đầu tỷ võ.
Vũ khí trên tay Khanh Ngọc Tranh là một cây quạt trúc xanh, rất hợp với một thân áo trắng này, lại vô cùng nho nhã, chỉ là giờ phút này trong lúc tỷ võ, cái văn nhã lại không lên nổi. Còn trong tay Phong Bất Điên là một cây gậy, Phượng Tĩnh Xu nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, không phải là Đả Cẩu Bổng chứ?"
Tĩnh Ảnh cũng nhỏ giọng trả lời: "Đúng, đó chính là tín vật của bang chủ Cái Bang Đả Cẩu Bổng."
Phượng Tĩnh Xu đen mặt, chuyện này...... Kim Dung tốt à! Ngay cả Đả Cẩu Bổng cũng có, còn có cái gì là không thể nữa chứ!?
Đang lúc Phượng Tĩnh Xu cảm khái, "cạch" một tiếng, quạt ngọc trong tay Khanh Ngọc Tranh bị Phong Bất Điên quét ngang bay ra khỏi lòng bàn tay, trận đánh cũng dừng lại. Khanh Ngọc Tranh bình tĩnh đưa mắt nhìn Phong Bất Điên chốc lát, sau đó nở nụ cười lịch sự chắp tay nói: "Bao năm không thấy, võ công của Bất Điên huynh càng cao thâm, tại hạ thua rồi."
Phượng Tĩnh Xu nhìn ánh mắt của Khanh Ngọc Tranh, cảm thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Phong Bất Điên giống như đã từng thấy qua, suy nghĩ kỹ một chút, cái này không phải giống y như ánh mắt Khanh Dĩ Yên nhìn mình sao! Hóa ra lại là một tên ngụy quân tử!
Phong Bất Điên này giống như không nhìn thấy đen tối trong mắt Khanh Ngọc Tranh, vẫn là bộ dạng tuỳ tiện tự nhiên không câu nệ tiểu tiết, chỉ thấy hắn tiến lên một bước, một tay bẩn thỉu —— vỗ vào trên người Khanh Ngọc Tranh! Một thân trường sam trắng tinh của Khanh Ngọc Tranh lập tức hiện lên mấy vết đen, Khanh Ngọc Tranh âm thầm nắm quyền, thiếu chút nữa vung tới trên mặt Phong Bất Điên.
Ai! Đáng thương trang chủ đại nhân, có lẽ là một người có bệnh thích sạch sẽ rồi ~!
Cuộc đấu kế tiếp do Quan Nhạc Huyên đối chiến bảo chủ Yến gia bảo Yến Phi, hai người đứng thẳng ở trên đài, ánh mắt giao nhau, mơ hồ lóe lên điện quang. "Chất nữ cả gan, kính xin Yến thúc thúc chỉ giáo!" Quan Nhạc Huyên ôm quyền nói.
"Đâu có đâu có, Huyên nhi bậc nữ nhi không thua đấng mày râu, trong lòng thúc thúc ta rất vui mừng....!" dinendian.lơqid]on Yến Phi nói, "Tuy nhiên chất nữ cứ thẳng tay đi, thúc thúc sẽ không nhường đâu!" Nói xong, rút kiếm ra.
Quan Nhạc Huyên cũng đồng thời rút kiếm ra, hai người bày tư thế xong, vọt tới đối phương.
Thuở nhỏ Quan Nhạc Huyên kế thừa phụ thân của mình, Quan Vân Nghĩa cũng không bởi vì Quan Nhạc Huyên là thân nữ nhi mà buông lỏng thúc giục nữ nhi, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của phụ thân, lúc Quan Nhạc Huyên mười sáu tuổi cũng đã là tiểu hiệp nữ có danh tiếng trên giang hồ, đợi tới ba năm sau ra cửa lịch lãm, bản lĩnh càng lộ vẻ thành thục, càng đạt được tán thành của đồng đạo giang hồ, xông ra bầu trời của mình, lấy được danh hiệu " Huyên kiếm mỹ nhân ", vì vậy tại trận võ, nàng lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mà, người nàng phải đối mặt, là đương kim võ công cao cường trên võ lâm Yến Phi, Yến Phi và Quan Vân Nghĩa có số tuổi tương đương nhau, công lực cũng chỉ vẻn vẹn kém Quan Vân Nghĩa một chút, hơn nữa bản thân lại có nội lực hùng hậu, kinh nghiệm đối chiến nhiều, vì vậy, sau một nén nhang, trận đấu dừng lại, trán Quan Nhạc Huyên dính đầy mồ hôi, thở hổn hển chắp tay với Yến Phi: "Yến bá bá quả nhiên lợi hại, chất nữ cam bái hạ phong!"
"Ha ha ha! Đa tạ Huyên nhi!" Yến Phi vuốt râu cười lớn.
Dưới đài Phượng Tĩnh Xu cũng thấy được tình thế rất rõ ràng, Quan gia này, chỉ sợ là thật muốn ném đi củ khoai lang phỏng tay này, nếu không cũng sẽ không chỉ phái Quan Nhạc Huyên tới. Ha ha, xem ra, bảo vật thật sự có chút phân lượng rồi!
Một tổ cuối cùng, Tĩnh Ảnh đối chiến chưởng môn Tẩy Kiếm phái Hoán Kiếm Huy, trước khi lên đài, Phượng Tĩnh Xu nhéo tay Tĩnh Ảnh khuyến khích hắn, Tĩnh Ảnh khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi lên đài luận võ, cùng với Hoán Kiếm Huy mặt đối mặt đứng thẳng.
Từ hôm qua Hoán Kiếm Huy đã rất quan tâm đến Tĩnh Ảnh chỉ dùng một chiêu đã hất đổ đối thủ, vì vậy lúc này cũng không dám khinh thường, Dieenndkdan/leeequhydonnn cẩn thận ôm quyền với người trẻ tuổi trước mặt, rồi bày ra tư thế, chờ đợi công kích của đối phương, ai biết, sau khi người trẻ tuổi hành lễ, vừa muốn di động thân hình, một âm thanh non nớt rõ to đột nhiên vang dội trên võ đài:
"Chủ nhân, nghe điện thoại..., chủ nhân, mau tới nghe điện thoại......"