Lôi Chấn Tử đưa tay, ác độc đưa về phía Đệ Ngũ Long Quỳ, đột nhiên, một tia sáng chợt lóe, đâm về phía tay Lôi Chấn Tử!
Tia sáng kia mang theo sấm chớp hung hăng đâm thủng bàn tay Lôi Chấn Tử, "cạch!” một tiếng, vững vàng cắm vào trong tảng đá cẩm thạch bóng loáng!
"A ——" Lôi Chấn Tử bị ăn đau rút lại bàn tay đầm đìa máu, kinh hãi quay đầu lại liếc mắt nhìn vật đâm thủng bàn tay hắn, Die nd da nl e q uu ydo n hóa ra lại là một cây trâm cài tóc của nữ tử! Trâm cài tóc này vẫn còn rung động vang lên tiếng leng keng, trên cây trâm từng giọt từng giọt máu tươi theo cây trâm rung động mà văng tung tóe.
"Ai!?" Lôi Chấn Tử bị cây trâm ẩn chứa nội lực đâm thủng từ phía sau làm cho sợ hãi, cũng không kịp đau đớn, lập tức một cước giẫm Đệ Ngũ Long Quỳ ở dưới chân, nắm chặt tay bị thương, lớn tiếng quát, "Là ai dùng ám khí đánh lén bổn chưởng môn!"
"Hừ! Đánh lén?" Một giọng nói êm tai vang lên, giọng điệu có thêm chút lạnh lùng và khinh miệt, "Dùng cây trâm ngăn cản ngươi giết người là đánh lén, vậy hạ độc làm hại đồng đạo chính là cao thượng rồi!?"
Lôi Chấn Tử bỗng nhiên xoay người, khắc sâu vào bên trong đôi mắt hổ chính là một bóng dáng màu vàng nhạt, đợi nhìn kỹ, là vị công chúa Lộng Phong quốc!
"Hừ! Một tên đàn bà thì biết cái gì!" Lôi Chấn Tử ngạo nghễ, trong giọng nói tràn đầy miệt thị, "Kẻ thành chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết!"
"Ha ha, ta không biết? Ta đúng là không biết, nhưng lại biết ‘ vô độc bất trượng phu ’ (không độc sao thành trượng phu)!" Phượng Tĩnh Xu khẽ cười một tiếng, chỉ là, ý cười trong đó lại hoàn toàn không có. Đôi mắt tím của nàng khẽ chuyển, hìn về phía Đệ Ngũ Long Quỳ bị Lôi Chấn Tử giẫm lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nói: "Hôm nay nếu Duy nhi đoạt được bảo vật này cho ta, thì ngươi không thể lấy được!"
"Ha ha ha!" Lôi Chấn Tử cuồng vọng, nói: "Không thể lấy được? Hiện giờ lão phu liền lấy cho ngươi xem!" Dứt lời, một cước đá cho văng Đệ Ngũ Long Quỳ ra, sải bước một bước, đưa một cái tay khác về phía ngọc trụy Tỳ Hưu.
"Cạch!" Vừa một vệt sáng thoáng qua, nhất thời trên đất có thêm một cây cây trâm dính máu!
Lần này, không đợi Lôi Chấn Tử phản ứng kịp, Phượng Tĩnh Xu quỷ mị lắc mình tới sau lưng Lôi Chấn Tử, một cái tay đã khoác lên trên cổ Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, toàn thân nhất thời không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.
"Vật của bổn cung, ngươi cũng dám mơ ước sao!?" Phượng Tĩnh Xu vừa hiện sát khí, lập tức gia tăng sức lực trong tay, bóp chặt cổ họng Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, càng ngày càng khó khăn, trên mặt dần dần tím bầm một mảnh.
"Thả chưởng môn ra!" Người Phích Lịch đường ở bên cạnh nhìn thấy chưởng môn của mình bị Phượng Tĩnh Xu nắm ở trong tay, từng người một cầm đao tiến lên lớn tiếng quát.
"Đồ chó đẻ! Mau thả chưởng môn ra!" Vị đại hán lật bàn giận đến mặt đỏ bừng, nhảy lên tới liền lớn tiếng nói tục.
Sát khí của Phượng Tĩnh Xu càng đậm, một tay kia mạnh mẽ vung lên, một chưởng cách không, đánh bay đại hán ra ngoài, mất mạng tại chỗ!
"Dám cả gan nói xấu mẫu thân của bổn cung, chán sống rồi!" Trên mặt Phượng Tĩnh Xu là một mảnh mưa gió sắp tới, cánh tay bóp chặt cổ họng Lôi Chấn Tử cũng gia tăng sức lực.
"Dừng tay!" Người Phích Lịch đường rối rít vội kêu lên, "Nếu như ngươi giết chết chưởng môn, không có thuốc giải, hôm nay người nơi này không một kẻ nào có thể sống sót!"
Phượng Tĩnh Xu cười lạnh một tiếng, nói: "Thuốc giải? Là thuốc giải hay là độc dược, trong lòng mọi người biết rất rõ! Thay vì về sau bị lão thất phu này khống chế, làm chuyện thương thiên hại lý, còn không bằng hiện tại liền giết hắn, giệt trừ hậu hoạn!"
Phượng Tĩnh Xu vừa dứt lời, dưới sân lập tức vang lên tiếng kêu rên chửi rủa.
"Không cần! Không thể giết, không thể giết!"
"Ta còn muốn sống nữa, ta không muốn chết, ta muốn thuốc giải!"
"Yêu nữ ngươi! Dựa vào cái gì mà muốn phá hủy thuốc giải của chúng ta! Không cho phép ngươi giết hắn!"
"Chúng ta tình nguyện bị khống chế cũng không muốn bị độc chết, đây là chuyện của chúng ta, không tới phiên ngươi quản!"
"Đúng! Đúng! Mau thả Lôi chưởng môn, cút đi!"
"Thả Lôi chưởng môn ra, cút đi!"
Những người này, thường ngày tự cho mình là danh môn chính phái, một khi đến thời điểm sống còn, một đám đều trở nên rất sợ chết, vì vậy cũng liền quên mất thân phận của Phượng Tĩnh Xu, nói chuyện với nàng cũng không cung kính như ngày hôm qua, giọng điệu oán độc này, tựa như ước gì nàng đi tìm chết vậy!
Phượng Tĩnh Xu híp mắt lại, lớn tiếng nói: "Ý các ngươi nói là, các ngươi tình nguyện gia nhập Phích Lịch đường, làm một đồ đệ của tà giáo cũng không nguyện ý làm người chính phái thà chết chứ không chịu khuất phục?"
"Hừ! Đường chủ Phích Lịch đường võ công cái thế, là người phúc hậu, sao Phích Lịch đường lại là tà giáo! Bọn ta đều ngưỡng mộ Lôi chưởng môn, đã sớm sinh lòng đầu nhập vào mà thôi, yêu nữ đừng vội miệng nói bậy!" Những người đó vì sống sót, giờ phút này đã sớm khúm núm, đổi trắng thay đen. Rõ ràng là Phích Lịch đường hạ độc mọi người, giờ phút này tính mạng còn bị nàng nắm trong tay, bọn họ còn dám nói gì võ công cái thế, là người phúc hậu!
Phượng Tĩnh Xu không để ý tới bọn họ nữa, ngược lại nhìn về phía Tuệ Năng trên đài, hắng giọng nói: "Phương trượng Tuệ Năng, chuyện võ lâm, bổn cung không tiện nhúng tay, hôm nay coi như là bổn cung đưa một món lễ lớn cho người, chúc mừng người được vị trí minh chủ!"
"A di đà Phật! Lão nạp đa tạ công chúa!" Chẳng biết lúc nào, Tuệ Năng đã đứng lên, mọi người vừa nhìn, sắc mặt hắn hồng hào, lại không có chút dấu hiệu trúng độc nào!
Tuệ Năng vô cùng đau đớn nói: "Bọn ngươi thân là danh môn chính phái võ lâm, thế nhưng lại sợ chết, đổi trắng thay đen! Người đâu! Đuổi hạng người vô sỉ này ra khỏi võ lâm chính đạo!"
Đồ đệ Phích Lịch đường vừa thấy, mấy vị võ công cao cường ở đây trong lúc vô tình được người áo lam kia lặng lẽ đút thuốc, giờ phút này đang vận công khôi phục! Thấy việc không hay, vì vậy vội vàng bắn đạn tín hiệu lên bầu trời.
Chỉ nghe thấy sau một tiếng "vút —— bùm!" "Ầm! Ầm!" Dưới chân núi đột nhiên phát ra tiếng nổ rung trời, trong lúc nhất thời núi rung như động đất, mọi người hoảng sợ ngã nhào trên đất, tiếng vang khổng lồ này làm cho bọn họ sợ đến ngây người như phỗng, tay chân như nhũn ra!
Phượng Tĩnh Xu cũng bị âm thanh đột nhiên tới làm sợ hết hồn, nhất thời sơ ý, buông lỏng tay đang bóp cổ Lôi Chấn Tử ra.
Phượng Duy Tĩnh và Tuân Thư ở bên cạnh bất ngờ không kịp chuẩn bị, cũng bị ngã trên mặt đất, Tuân Thư bị sợ đến khóc thét lên!
"Địa Long vùng dậy! Địa Long vùng dậy!"
Không biết là ai nói một câu như vậy, những người khác lập tức khủng hoảng theo, từng người một sợ đến tè ra quần, tay chân mềm nhũn bò ra phía ngoài.
Phượng Tĩnh Xu trước hết bình tĩnh lại, nàng đã gặp qua các loại tình huống thế kỷ hai mươi mốt, lập tức nghĩ tới một tiếng nổ lớn này là cái gì —— thuốc nổ!
Trong bụng nhanh chóng suy nghĩ nói: thuốc nổ chưa bao giờ xuất hiện ở nơi dị thế này, phái này được đặt tên là Phích Lịch đường, có giống như Phích Lịch đường cổ đại kiếp trước, lấy việc nghiên cứu chế tạo thuốc nổ làm chủ không? huốc nổ ở thời đại vũ khí lạnh có uy lực quá mức mãnh liệt, giờ phút này Phích Lịch đường cho kích nổ, nhất định là làm đòn sát thủ đe dọa mọi người, xem ra, lúc này đây ở đỉnh núi, nhất định vẫn còn thuốc nổ!
Sau khi nghĩ thông suốt, Phượng Tĩnh Xu lập tức thả ra mấy chục Hắc Linh Lung, lắc mình tìm kiếm đám thuốc nổ còn lại!
Nàng dùng nội lực truyền âm nói: "Mọi người yên lặng một chút, đây không phải là Địa Long vùng dậy!"
Nhưng mà, trong lúc khủng hoảng mọi người đâu còn tinh thần nghe được gì, tất cả đều sợ hãi chạy về phía chân núi, kêu gào không ngừng, tình hình hỗn loạn không chịu nổi!
Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu hết sức kêu mọi người bình tĩnh lại, trên bầu trời đột nhiên có mấy chục người áo đen bay xuống, gặp người liền giết, những nhân sĩ võ lâm này thân trúng kịch độc, lại bị vụ nổ hù dọa mất hồn, đối với một kích đột nhiên tới này không hề có sức chống cự, rối rít biến
thành vong hồn dưới đao!
Phượng Tĩnh Xu thấy thế, lập tức bay người lên trước, đánh nhau với những người áo đen kia! Phượng Duy Tĩnh và mấy cao thủ có chút khôi phục cũng gia nhập vào hàng ngũ phản kích, nhưng mà, bởi vì đang lúc đánh nhau lại có một số người chạy trối chết, vì vậy hành động của bọn họ cực kỳ bất tiện!
Đúng lúc ấy, một bóng người áo xanh từ trên trời giáng xuống, chạy thẳng tới ngọc trụy Tỳ Hưu!
Không được, trúng kế! Phượng Tĩnh Xu thầm kêu một tiếng, nhanh chóng rút khỏi đám người áo đen, tâm vừa niệm, mười bóng dáng màu lam đột nhiên xuất hiện ở không trung, công kích những người áo đen!
Người áo xanh này cũng không ham chiến, thừa dịp loạn lấy ngọc trụy Tỳ Hưu rồi cất bước đi, lại bị Phượng Tĩnh Xu chặn lại giữa không trung!
Trước mắt người áo xanh thoảng qua một bóng vàng nhạt, theo phản xạ phóng ra một chưởng, lại bị một cỗ nội lực thâm hậu bắn trở về!
Hai bóng người một vàng một xanh bay xuống phía dưới, Phượng Tĩnh Xu quát hỏi: "Ngươi là ai! Dám cả gan thừa dịp loạn lấy trộm ngọc trụy!"
Thiếu niên áo xanh kia cau mày nhìn Phượng Tĩnh Xu, ánh mắt phức tạp, giống như muốn từ trên mặt nàng tìm được cái gì,nhưng cũng không tin cái gì, bị Phượng Tĩnh Xu quát hỏi gọi hồn về, lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Bổn tôn là giáo chủ Mộ Ngâm giáo Lý Long Tình, hôm nay đặc biệt tới đây đoạt bảo!"
Lý Long Tình! Trong đầu Phượng Tĩnh Xu thoáng qua một tia sáng lạ, rất nhanh đến nỗi nàng không thể bắt kịp.
"Giáo chủ Ma giáo!" Phượng Tĩnh Xu quát lên: "Ngươi với ta nước giếng không phạm nước sông, hôm nay ngươi trả ngọc trụy lại cho ta...ta liền tha cho ngươi một mạng!"
"Ha ha ha! Trả lại? Nói chuyện viển vông!" Lý Long Tình ha ha cười, khinh miệt nói: “Lôi Chấn Tử vô cùng ngu xuẩn, rõ ràng có nhiều thời gian lấy được bảo vật như vậy, lại muốn ở này nói nhảm, cho ngươi thời gian thừa lúc vắng mà vào, bổn tôn cũng không ngu như vậy!" Vừa dứt lời, phi thân lên công kích Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu thấy Lý Long Tình không nghe khuyên bảo, vì vậy cũng không lo ngại nữa, đánh nhau với hắn! Hai người đấu với nhau mấy chục hiệp, Lý Long Tình rút người ra, không thể tưởng tượng nổi nói: "Từ trước đến nay bổn tôn tự học võ, Die nd da nl e q uu ydo n không người nào có thể địch, hôm nay lại ở trên tay của ngươi không chiếm được một chút tiện nghi, ngươi là ai! Sao lại hiểu rõ võ công của bản tôn như thế!"
Phượng Tĩnh Xu cũng lòng đầy nghi hoặc, nói: "Một tiểu tử mao đầu như ngươi, xem ra còn nhỏ hơn ta, sao lòng dạ độc ác như thế! Hơn nữa, sao ngươi tập được võ công của ta?"
Lý Long Tình vừa muốn nói chuyện, một tiếng kêu cứu cắt đứt hắn: "Tỷ tỷ — tỷ tỷ — oa oa oa —"
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy tiếng khóc của Tuân Thư, quay đầu nhìn lại, Lôi Chấn Tử lại thừa dịp loạn bắt hắn!
Lý Long Tình thấy lực chú ý của Phượng Tĩnh Xu bị Lôi Chấn Tử phân tán, nhân cơ hội vận khởi khinh công chạy đi! Hôm nay tạm thời trước đoạt bảo vật này đến tay, còn lại sau này hãy nói! Hơn nữa, tối hôm qua chở về một xe chứa vật đen thùi lùi hình như có tác dụng lớn, xem ra trước phải biết rõ! Nói không chừng...... trong đầu Lý Long Tình nhanh chóng xoay chuyển các loại ý nghĩ, thuận tay bắt đi một người của Phích Lịch đường!
Lôi Chấn Tử thấy Phượng Tĩnh Xu và một đám người đột nhiên toát ra tới đánh nhau, vì vậy thừa dịp loạn xuống tay với Tuân Thư tay trói gà không chặt này, sử dụng hắn tới uy hiếp Phượng Tĩnh Xu. Hai ngày nay hắn có lưu ý đến, Phượng Tĩnh Xu rất cưng chiều thiếu niên này, hơn nữa hắn lại không biết võ công, bởi thế là người được lựa chọn thích hợp nhất!
Lôi Chấn Tử vừa nghĩ, lập tức bước nhanh về phía trước bắt được Tuân Thư, Tuân Thư bị giật mình, cầu cứu Phượng Tĩnh Xu, kinh động đến Phượng Tĩnh Xu đang trong lúc nói chuyện, khiến cho Lý Long Tình thoát thân.
Lôi Chấn Tử thấy lực chú ý của Phượng Tĩnh Xu lại chuyển tới bên này, lập tức bóp chặt cổ Tuân Thư, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên trước mắt lóe lên tia sáng màu tím, cánh tay phải của Lôi Chấn Tử đau nhức kịch liệt một hồi, bị một cỗ lực lượng không biết tên đánh bay ra ngoài!
Phượng Tĩnh Xu thấy Tử Linh Lung đánh văng Lôi Chấn Tử, vội vàng tiến lên ôm lấy Tuân Thư khóc sướt mướt, lại nhìn dưới trận, mười mấy người áo đen bị Lý Long Tình lúc chạy đã gọi đi một nửa, để lại một nửa thi thể, da.nlze.qu;ydo/nn ngọc trụy Tỳ Hưu cũng bị Lý Long Tình mang đi. Trên trận vẫn là một mảnh kêu gào, những người đó vốn không dừng lại được.
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu tức giận, buông Tuân Thư ra, thu hồi Linh Lung, trong tay kết ấn thật nhanh, lần đầu tiên vận dụng tiên lực với đám người, chỉ thấy nàng hét lớn một tiếng " định!", những người có mặt đều giống bị ấn nút tạm ngừng, lập tức ngưng chuyển động, âm thanh cũng biến mất.
Phượng Tĩnh Xu gọi ra một Lục Linh Lung, ra lệnh nó trước đi tìm kiếm ngọc trụy Tỳ Hưu, sau đó cởi bỏ định thân thuật cho mấy nhóm người Tuệ Năng, nói với hắn: "Đại sư Tuệ Năng, vừa rồi Ma giáo thừa dịp loạn trộm mất ngọc trụy Tỳ Hưu, hiện tại nếu ngọc trụy đã là vật của vương phủ, ta cũng phải nhanh chóng tìm lại, hôm nay chuyện này khiến trường hợp trở nên hỗn loạn như thế, ta cũng không kịp nói lời từ biệt với các vị, " nói xong, nhìn về phía Lôi Chấn Tử bị Tử Linh Lung chặt đứt tay chết ngất ở một bên, nói: "Người này liền giao cho đại sư, mọi người trên trận, bị vụ nổ làm kinh sợ, bị ta dùng võ công độc môn làm cho dừng lại, cũng không đáng lo gì, chỉ cần qua hai ngày hai đêm, thì sẽ khôi phục, phiền đại sư và các vị!"
"A di đà Phật!" Tuệ Năng cảm kích hành lễ với Phượng Tĩnh Xu nói: "Hôm nay làm phiền thí chủ ra tay cứu giúp, xóa bỏ được một tai họa lớn cho võ lâm, lão nạp vô cùng cảm kích! Sau này nếu thí chủ có khó khăn, cứ việc nói với lão nạp, lão nạp nhất định toàn lực ứng phó! Sau này lão nạp tuyên bố với đồng đạo võ lâm, phàm là chuyện của thí chủ, võ lâm nhất định sẽ tương trợ!"
Phượng Tĩnh Xu cũng không từ chối, được một sự trợ giúp khổng lồ như vậy, nàng cũng vui mừng, lập tức gọi Phượng Duy Tĩnh, ba người không hề cáo từ với những người khác nữa, rời khỏi hiện trường.
Sau lưng, mấy ánh mắt chăm chú đi theo, cho đến khi bóng dáng của ba người dần dần biến mất.