Ngày buổi chiều hôm sau, mọi người rốt cuộc chờ được Nguyệt Phi và Đệ Ngũ Long Quỳ đến, khi Đệ Ngũ Long Quỳ nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, cả người kích động, cả một buổi chiều đều nắm ống tay áo Phượng Tĩnh Xu, chỉ sợ nàng lại không nói cho hắn một tiếng liền chạy, về sau vẫn là Hoa Dung đùa nói hắn như tiểu tức phụ bị ném bỏ, hắn mới ý thức được nam nữ thụ thụ bất thân, lại vội vàng đổi đối tượng, đổi kéo ống tay áo Tuân Thư.
Trong nhóm người này, Tuân Thư khả ái nhất, dễ gần gũi, còn lại, không nói Phượng Tĩnh Xu, trừ Phượng Duy Tĩnh bên cạnh nàng khi ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu sẽ hóa thành một vũng nước ra, ngay cả người bên cạnh bọn họ đều có bộ dáng lạnh băng, cũng đừng nói tới bốn lão bản lớn ( Long Quỳ chỉ biết Phong Hoa Tuyết Nguyệt là lão bản làm buôn bán lớn, cũng không biết thân phận thật sự của mấy người bọn họ), Die nd da nl e q uu ydo n bọn họ rất bận rộn, bên cạnh còn có vị hôn phu làm bạn, hắn càng không thể nào gần gũi, chọn tới chọn lui, chỉ còn có Tuân Thư một thân áo đỏ là đáng yêu nhất! Vì vậy Đệ Ngũ Long Quỳ liền đi theo phía sau Tuân Thư, dù sao Phượng Tĩnh Xu rất thương Tuân Thư, thời điểm trốn chạy nhất định sẽ mang theo hắn!
Đối với hành động của Đệ Ngũ Long Quỳ, Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt ngầm cho phép, vừa lúc Duy nhi đến đây, nàng không giống lúc trước có đủ thời gian bồi Thư nhi, có Đệ Ngũ Long Quỳ ở đây, không những có thể không khiến Thư nhi cảm thấy cô đơn, hơn nữa, nói không chừng Đệ Ngũ Long Quỳ có cách xem chứng si ngốc của Thư nhi, dù sao bên cạnh hắn có vị đại nương si ngốc đã nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ có chút tâm đắc chứ? Tạm thời để hắn thử xem, nhưng Phượng Tĩnh Xu cũng sẽ không ôm hi vọng quá lớn.
Người đến đông đủ, Phượng Tĩnh Xu cáo từ với Tâm Mộng Hồ, đồng ý với nàng có cơ hội nhất định đến Hí Triều quốc đi làm khách, đại đội nhân mã chờ xuất phát, Phượng Tĩnh Xu ra lệnh một tiếng, roi ngựa giương lên, chạy về phía Lộng Phong quốc......
"Một bầu rượu dưới hoa, không bạn, uống mình ta. Nâng chén mời trăng sáng, thêm bóng nữa là ba......" Tiếng nam tử trầm thấp thì thào dưới ánh trăng, trong giọng nói tràn đầy mê hoặc và rối rắm.
"Bốp bốp!" Một hồi vỗ tay cắt đứt lời nam tử thì thào, một giọng nữ vang lên tán thưởng nói: "Thơ hay, thật là thơ hay! Biểu ca, lúc nào thì trình độ của huynh lại lên một bậc vậy?"
Hoa Ngọc Dung ngẩng đầu, nhìn thấy biểu muội Quan Nhạc Huyên đứng ở phía sau, hai mắt cười híp, trên mặt đều là vẻ tán thưởng.
Hắn lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Biểu muội quá coi trọng ta rồi, đây không phải do ta làm."
"Hả? Thơ hay như vậy, là ai làm thế? Theo cái nhìn của muội mà nói, hắc hắc, mấy câu này, người làm thơ nhất định không thể kém hơn biểu ca!" Quan Nhạc Huyên tò mò hỏi.
Vừa nhắc tới người làm thơ, trên mặt Hoa Ngọc Dung hiện lên một chút buồn rầu.
Thấy mặt Hoa Ngọc Dung như trái mướp đắng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Quan Nhạc Huyên, bật thốt lên: "Không phải là Tĩnh Xu muội tử chứ!"
Hoa Ngọc Dung thở dài gật đầu.
"Trời ạ!" Quan Nhạc Huyên vỗ đầu, "Chính là lần trong thanh lâu?"
"Đúng." Nói đến lần đầu tiên gặp mặt, trên mặt Hoa Ngọc Dung hiện lên ý cười ngọt ngào, "Ngày đó ở Túy Đông Tuyết, vốn tưởng rằng chỉ tham gia náo nhiệt, nhìn nàng nữ giả nam trang, lừa gạt mọi người, dieendaanleequuydonn ngay cả ta cũng không phân biệt được, nàng lấy một bài 《một mình uống rượu dưới trăng 》, dẫn tới hứng thú của ta, sau ta đi xuống tỷ thí với nàng......"
Trước mắt giống như lại thấy được cặp mắt trong veo kia, bộc lộ tài hoa, linh khí bức người, đứng ở trên đài, lấy tư thế bễ nghễ nhìn mọi người dưới đài, sau đó vẻ mặt thành thật đối thơ, đối câu... với hắn. Đến nay, câu đối mà nàng ra, hắn còn chưa giải được!
Quan Nhạc Huyên nhìn biểu ca lâm vào hồi ức, cũng biết biểu ca đã hãm vào, đáng tiếc hắn tự cho là phong lưu, trên thực tế cũng là một người si tình —— ngu ngốc trong tình cảm!
Vì vậy nàng thở dài, vẻ mặt thương hại vỗ vỗ Hoa Ngọc Dung, lấy một vẻ mặt "biểu ca, huynh không cứu được rồi" nói: "Biểu ca, huynh biết bây giờ huynh giống gì không?"
"Cái... cái gì?" Hoa Ngọc Dung bị săc mặt ngưng trọng của Nhạc Huyên làm cho sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp hỏi.
"Như oán phu bị thê tử vứt bỏ!" Quan Nhạc Huyên trợn trắng mắt lên, bỏ lại một câu có tính bạo nổ vô cùng lớn.
"Nói bậy! Oán phu gì chứ!" Hoa Ngọc Dung nhảy dựng lên, lớn tiếng phản bác.
Ơ! Không thừa nhận? Quan Nhạc Huyên chau mày, nói: "Là ai lúc ở nhà mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm người ta? Là ai cả ngày lẫn đêm ở chỗ này thì thầm cái gì mà ‘ tương tư ’ tới ‘ tương tư ’ đi? Là ai vừa nhắc tới người nào đò liền cười đến mặt ngu ngốc? Biểu ca, huynh vẫn không thừa nhận sao?"
"Thừa nhận cái gì?" Mỗi một câu nói của Quan Nhạc Huyên, Hoa Ngọc Dung liền co
rúm người lại, lòng cũng trống rỗng.
"Thừa nhận huynh thích người ta!" Vẻ mặt Quan Nhạc Huyên hả hê, nhìn biểu ca bị lời nói của nàng dọa sợ giống như là bị sét đánh trúng, ngây ngô đứng ở nơi đó.
Thích? Ta thích nàng rồi sao? Trái tim Hoa Ngọc Dung đập mạnh "Thình thịch! Thình thịch!" , hốt hoảng mở miệng nói: "Ta...ta không có......" Giọng nói run rẩy ngay cả hắn cũng không chối được. "Ta...ta chỉ muốn lại so tài với nàng, tỷ thí thơ...... Còn có! Lần đó nàng nói ra câu đối ta còn chưa giải được, dinendian.lơqid]on còn phải hỏi nàng đấy...... Còn có......" Lời Hoa Ngọc Dung nói dần dần hạ xuống dưới ánh mắt cười nhạo của Quan Nhạc Huyên, không nói thêm gì nữa.
Quan Nhạc Huyên thở dài nói: "Biểu ca, thích thì phải nhanh theo đuổi! Huynh cũng không phải không thấy, bên người nàng đã có ba nam nhân rồi, còn để ý nữa sao! Huynh phải nhanh lên, bỏ lỡ sẽ tiếc nuối cả đời!"
Bỏ lỡ...... Sẽ tiếc nuối cả đời!
Trên đường lớn, một đội kỵ mã chạy băng băng, lưu lại từng làn bụi bay mù mịt. Phía trước đội kỵ mã là năm con ngựa hoa nhanh nhẹn dũng mãnh, trên con ngựa trắng dẫn đầu là một nam tử, toàn thân áo trắng, ở nơi này bụi đất tung bay, lại không dính một hạt cát, làm người ta không dời được tầm mắt.
Phía sau đội kỵ mã, là một chiếc xe ngựa cực lớn, xe ngựa kia những năm gần đây rất phổ biến, được phát minh ra ở Lộng Phong quốc, kết cấu hợp lý, lợi dụng được tất cả không gian bên trong xe, hơn nữa con kiên cố hơn loại xe ngựa trước kia, sẽ không khiến người cảm thấy xe quá lắc lư, ngồi ở bên trong, vừa thoải mái lại thuận tiện, rất được các quý tộc thương nhân yêu thích.
Bên trong xe ngựa, đám người Phượng Tĩnh Xu ngồi một cách nhàn hạ, Nguyệt Phi ở bên cạnh đang thương lượng chuyện của Hạnh Lâm đường với Đệ Ngũ Long Quỳ, những người còn lại hoặc nhìn những cuốn truyện tranh bên trong xe, hoặc là đang ăn đồ gì đó, nhìn thật rất tự do tự tại. Tuân Thư ở trên xe quấy một hồi, rồi nằm ngủ ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu. Hành trình hơn nửa tháng, khiến gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của hắn cũng xuất hiện sự uể oải, Phượng Tĩnh Xu thấy cũng đau lòng, hận không thể lấy chiếc máy bay trực thăng tới bay mấy giờ liền trở về, không thì, chuẩn bị một chiếc xe hơi cũng tốt! di@en*dyan(lee^qu.donnn) Bất đắc dĩ, bất luận là xe hơi hay là máy bay, cũng quá kinh hãi thế tục, vì vậy Phượng Tĩnh Xu không thể làm gì khác hơn là nhìn gương mặt Tuân Thư từng ngày mệt mỏi, thật may là, trong quá trình đi Phượng Tĩnh Xu cũng bổ sung dinh dưỡng cho hắn, nếu không, theo thân hình hắn yếu ớt như vậy, có thể sẽ không chịu nổi.
"Công chúa, chúng ta sắp tiến vào biên giới nước ta rồi, sau khi vào biên giới sẽ đi nhanh hơn." Phong Thanh nhẹ giọng nói.
Một tháng này, bọn họ từ Đông Bình thành xuyên qua hơn nửa Xuyên Vân quốc chạy về Lộng Phong quốc, vốn muốn chọn đi từ tuyến đường xuôi nam, nhưng ở phương nam mưa liên miên, sẽ có khả năng gặp phải lũ lụt, cho nên mới đi đường tắt từ con đường mới mở từ Tuyệt Lăng sơn, tính toán thời gian, lúc trở lại Hiền vương phủ, hẳn là vẫn còn kịp thọ yến của lão vương gia!
Vừa nhắc tới nhập cảnh, Phượng Tĩnh Xu nhớ lại vùng rừng rậm Tuyệt Lăng sơn kia, hỏi: “Con đường mới khai phá thế nào rồi?"
"Hồi công chúa, sau khi tiểu vương gia bẩm rõ bệ hạ đã phái binh canh giữ, bên kia bọn thuộc hạ cũng sắp quy hoạch xong đường sá thành trấn, tin rằng không tới mấy năm, bên kia sẽ phồn vinh!" Phong Thanh trả lời.
Phượng Tĩnh Xu vừa muốn nói nữa, phía ngoài xe ngựa đột nhiên ngừng lại, mấy nữ nhân bên trong xe vểnh tai lên nghe, không cần báo cáo, cũng biết bên ngoài có người đánh nhau, hơn nữa còn là mấy người đánh một.
Chỉ nghe một giọng nói vô cùng yêu mị vang lên: "Đại gia! Không được! Van ngài bỏ qua cho nô gia (còn có nghĩa là thiếp)!"
Mấy nữ nhân hai mặt nhìn nhau, "nô gia"? Rõ ràng là tiếng một nam tử, sao lại tự xưng là "nô gia"? Chẳng lẽ là "tiểu quan" trong truyền thuyết!?
Phượng Tĩnh Xu đi tới thế giới này, mặc dù mở ra thanh lâu "Mỹ nhân hương", cũng từng đến thanh lâu khác, nhưng cho tới nay vẫn chưa từng thấy tiểu quan, vừa nghe, thấy phấn khởi, đưa tay vén rèm xe......