Gió nhẹ mơn man, thổi qua đại thảo nguyên bạt ngàn vô tận. Những cành cỏ tràn đầy sức sống hiên ngang vươn mình đung đưa theo gió. Tất cả đều mang đến một cảm giác an bình, tự nhiên.
"Đát, đát......” Tiếng vó ngựa chợt vang lên, tại biên giới của đại thảo nguyên vô cùng vô tận đột nhiên xuất hiện đội thiết kỹ khổng lồ. Bọn họ chính là đội thường quy kỵ binh cường đại nhất của Phụng Dương Bộ.
Làm một thành viên của thường quy kỵ binh, bọn họ đều nhận được đãi ngộ rất hào lòng. Bọn họ không cần phải chăn thả gia súc, không cần phải vì cuộc sống mà phiền não. Bọn họ chỉ cần cố gắng tập luyện. Sự tồn tại của bọn họ chỉ là để cho địa vị quân sự của Phụng Dương Bộ vững vàng như thái sơn. Đương nhiên mười vạn người này cũng là số lượng quân đội lớn nhất mà Phụng Dương Bộ có thể chấp nhận.
Ngõa Mộc Lực nằm trong một chiếc xe ngựa lộng lẫy, bên cạnh là hai nữ nhân xinh đẹp nửa quỳ nửa ngồi. Ngõa Mộc Lực nhìn mỹ nữ hoàn toàn thuần phục, đắc ý cười cười: "Hai con ả kỹ nữ, trước mặt bản vương tử còn làm ra vẻ cao ngạo, bây giờ còn không phải giống như đãng phụ hay sao? Chỉ cần đe dọa sẽ diệt tộc là trở nên nghe lời như vậy, quả thật là tiện lợi. Lần này chiến tranh chấm dứt trở về, nhất định phải đến mấy bộ lạc nhỏ này kiến thêm ít mỹ nữ. Nếu như không đáp ứng, ta sẽ đem bọn chúng diệt tộc. Ha ha ha...... Ha ha ha ha......”
Ngõa Mộc Lực nhìn hai nữ nhân, một người thì đang giúp hắn xoa bóp, người kia thì đang rót rượu, trong lòng đắc ý cười lớn. Hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Hắn chính là dựa vào thân phận của hắn, tam vương tử của siêu cấp bộ tộc Phụng Dương Bộ.
- Vương tử điện hạ! Ta cảm thấy nguy hiểm đã đến rồi!
Thanh âm trầm thấp hùng hậu từ bên ngoài xe ngựa truyền đến.
Ngõa Mộc Lực đang hưởng thụ đột nhiên giật mình, lập tức phất tay ra hiệu cho hai nữ nhân tránh sang một bên, bước ra khỏi xe ngựa.
"Ngõa Thác làm sao vậy, tại sao lại nói những lời này?" Ngõa Mộc Lực trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn bước ra.
Bởi vì Ngõa Thác chính là đệ nhị cao thủ của Phụng Dương Bộ, so với tổ trường hiện tại còn mạnh hơn một chút, hơn nữa còn là đại bá của Ngõa Mộc Lực. Đối với lời nói của Ngõa Thác, Ngõa Mộc Lực không dám không nghe.
Ngõa Khắc thân cao một thước tám, khuôn mặt kiên nghị, cặp môi dày, cái mũi giống như mũi ưng. Mái tóc thẳng đứng cắt ngắn khiến cho hắn trông có vẻ rất cường hãn. Mà dễ thấy nhất chính là cặp mắt hóp vào phảng phất giống như một con chim ưng.
- Ngõa Thác, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Ngõa Mộc Lực nghi hoặc hỏi.
Ngõa Thác lẳng lặng nhắm mặt lại, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh. Qua một lúc sau, hắn đột nhiên cau mày, mở mắt ra, thần sắc có vẻ nghiêm trọng nhìn về phương xa. Hắn đột nhiên quay sang nói với Ngõa Mộc Lực:
- Lần này, xem ra có người sẽ đối phó với chúng ta. Phía trước đang có người mai phục. Mặc dù ta bây giờ chỉ là Nhất phẩm cảnh giới nhưng vẫn nhìn ra được!
Ngõa Mộc Lực đột nhiên trừng mắt nói:
- Cái gì, có người mai phục? Mẹ Kiếp, kẻ nào dám cản đường Phụng Dương Bộ chúng ta. Ngõa Thác, đã chuẩn bị chưa? Có tin tưởng sẽ tiêu diệt được hết bọn chúng hay không?
Ngõa Mộc Lực trên người đột nhiên hiên lên sát khí, hiển nhiên hắn đã nổi giận. Những kẻ dám đối đầu với Phụng Dương Bộ, kết quả chỉ có một con đường chết!
Ngõa Thác cao ngạo cười nói:
- Chúng ta có bảy vạn kỵ binh cường đại, còn lo lắng mấy vạn người đánh lén hay sao? Vương tử điện hạ cứ an tâm mà nhìn, tất cả hãy giao cho ta!
Ngõa Thác có vẻ rất là kiêu ngạo, nhưng hắn kiêu ngạo cũng là chuyênrất bình thường. Nếu như ngươi có thể chiến đấu bất bại trong mười năm, tin rằng ngươi cũng sẽ kiêu ngạo như vậy.
Bảy vạn kỵ binh tiếp tục đi tới, nhưng trận thế lại thay đổi thành công kích. Quan trọng nhất chính là bảy
vạn người đều đã bắt đầu cảnh giác, kế hoạch của Tiêu Lâm có vẽ như không hề dễ dàng thực hiện.
Ngõa Thác và Ngõa Mộc Lực cỡi trên lưng Hãn huyết mã, bọn họ đã chuẩn bị sắn sàng.
"Hô!"
Gió thổi qua, Ngõa Mộc Lực đột nhiên co rúm lại: "Gió ở nơi này quả thật là lạnh, xem ra là từ Thiên Sơn thổi xuống!"
"A!"
Ngõa Mộc Lực đột nhiên hoảng sợ mở to hai mắt nhìn về phía trước. Sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ngõa Thác cũng khiếp sợ nhìn về phía trước.
Một ngọn núi đầu người!
Một ngọn núi hoàn toàn do đầu người tạo thành. Đầu của ba vạn kỵ binh Phụng Dương Bộ!
Bất kể là ai chứng kiến cảnh này, đều sẽ trở nên điên cuồng. Vậy khi bọn họ nhìn thấy những đầu người này là huynh đệ của mình, bọn họ sẽ có phản ứng gì?
- Ngõa Khắc!
Ngõa Thác đột nhiên mở to hai mắt hét hớn, thanh âm dường như rất khó tin.
- Đệ đệ, là ai giết ngươi, là ai giết ngươi? Ta phải giết bọn chúng, giết hết bọn chúng!
Ngõa Thác sắc mặt trở nên kinh khủng. Hắn và đệ đệ Ngõa Khắc từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, đệ đệ hoàn toàn là do một tay hắn nuôi lớn. Hắn từ nhỏ đã cố gắng tu luyện, chính là muốn cho cuốc sống của đệ đệ trở nên tốt hơn. Đối với hắn, tánh mạng của đệ đệ so với chính mìnhcòn quan trọng hơn.
Bây giờ bỗng nhiên lại có người giết chết đệ đệ của, hơn nữa lại còn cắt đầu lâu đặt trên đỉnh ngọn núi đầu người này!
" A ~~~~~~~!" Ngõa Thác điên cuồng hét lên, hai tay vung lên, một thanh cự kiếm mang theo kiếm khí vô tận bay về phía xa. Sắc mặt Ngõa Thác trở nên cực kỳ dữ tợn.
Đúng, ngọn núi đầu người này chính là do Tiêu Lâm an bài Thiết Đầu đi làm. Hắn muốn người của Phụng Dương Bộ phải giận dữ, bi thương, bởi vì hắn muốn trả thù.
"Bồng!"
Một thanh Lang nha bổng đột nhiên xuất hiện, ngăn cản kiếm khí.
Ngõa Thác đồng tử trong mắt co lại, nhìn "hắc hùng" Thiết Đầu trước mặt. Hắn nhớ đến một người: Cát Nhĩ tộc đệ nhất cao thủ Tạp Sát, được xưng là thiên tài mấy ngàn năm nay của Mật Tông. Chỉ gần mười năm đã đạt đến Thần chi cảnh.
Đối với đại hán vóc dáng không kém gì Tạp Sát trước mặt, Ngõa Thác không dám khinh thường, thần sắc có vẻ cực kỳ tập trung, dường như không hề vội vã báo thù. Đây chính là tố chất tâm lý cần có của một tuyệt đỉnh cao thủ.
Hắn không vội, nhưng có người lại vội!
- Tấn công!
Ngõa Mộc Lực nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện khoảng hai vạn người, liền hét lớn. Hắn trong lòng thầm nguyền rủa: "Ba vạn, ba vạn thiết kỵ cường đại đã bị tiêu diệt. Ta nhất định phải khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Bảy vạn thiết kỵ lập tức mang theo một cơn gió lốc lao về hướng Dã Thú quân đoàn.
Tiêu Lâm đột nhiên xuất hiện, khinh miệt nhìn đội quân thiết kỵ trước mặt, khẽ quát lên:
- Hai cánh tấn công!
Bảy vạn thiết kỵ không ngừng gia tăng tốc độ. Bọn họ tin tưởng dựa vào tốc độ của mình, địch nhân trước mặt nhất định sẽ bị nghiền nát một cách dễ dàng!