Lần đầu tiên ta tiến vào Quốc Vũ học viện thanh danh vang xa này. Vừa vào cửa lớn, hồ nước mênh mông bát ngát đã hiện ra trước mắt ta, trong hồ khói sóng mịt mờ, có hai con đường nhỏ đều do đá lớn tạo thành. Nói là con đường nhỏ cũng không thật sự chuẩn xác, nhìn từ xa thì đường do đá tảng tạo thành khá nhỏ, nhưng sau khi đến nơi mới phát hiện dường đá này rất rộng, có thể để bốn người cùng sánh vai đi, cũng không cần lo lắng rơi xuống hồ. Cứ mỗi năm mươi mét lại có một ngôi đình bát bảo, bên ngoài đình còn có một chút đất đai. Trên đất này mọc đầy hoa mai hoa đào các loại, có cây lúc này đã nở hoa.
Chúng ta cùng đi lên đường đá quanh co trên mặt nước mênh mông, cuối con đường là một đảo nhỏ. Từ xa nhìn lại, đảo nhỏ này cây cao đá xanh, trên đá còn có không ít hoa đào đang nở rộ. Hoa đào màu hồng nhạt nổi bật trên nền đá xanh, một làn khí tức trong lành của sơn cốc thổi qua. Chúng ta cùng bước qua cửa lớn, mới phát giác hóa ra Quốc Vũ học viện này cũng không phải rất rộng, nhìn cũng chỉ có mười mấy gian phòng, tường màu xanh lục, mái màu vàng, hoàn toàn dung hợp khí tức tự nhiên và khí chất hoàng gia phú quý vào nơi này. Mười mấy gian phòng này tương đối lớn, phân bố bốn phía đảo nhỏ, còn ở trung tâm là một sân luyện võ rất bình thường.
Hôm nay Vương Nhị rất phiền muộn, vừa mới đi chúc tết nhà mẹ vợ về, chẳng những không được lợi ích gì, ngược lại còn bị mẹ vợ làm cho mất mặt. Bản thân có thể trách ai, trước đó còn nói với mẹ vợ rằng mình sắp thăng quan, nhưng cuối cùng lại bị phái đến Quốc Vũ học viện nổi danh này. Tại đây ai lại không có tiền có thế, mình nào dám đắc tội với ai, chỉ đành làm ra vẻ đáng thương. Đang lúc Vương Nhị than thở số mệnh, năm đứa trẻ bỗng xuất hiện trước mắt.
Đi đầu là một đứa trẻ nhỏ có khí chất hào môn quý tộc, nhưng bốn gã nam hài bên cạnh dáng vẻ rõ ràng là chưa từng trải việc đời. Bản thân hắn trước đây khi canh gác cửa thành đã từng thấy nhiều, đám nhà quê đều như vậy. Hôm nay lão tử ta tâm tình không tốt, đành nắm đầu bốn tên các ngươi trút giận vậy.
- Này, bốn tên các ngươi sao lại đến đây, ai cho các ngươi vào đây, các ngươi không biết đây là chỗ nào à. Mau ra ngoài, nếu không lão tử…
Xi Đồng và Xi Dị chưa từng bị mắng như thế, một gã tiểu binh mà dám đối xử bọn hắn như vậy, còn nhịn được sao.
Hai gã nhanh chóng xông tới trước, không hổ là thân mang võ công, trong chớp mắt bọn hắn đã xông đến trước mặt Vương Nhị xui xẻo. Vương Nhị còn chưa kịp phản ứng, hai bên mặt đã bị tát thật mạnh, thân thể không tự chủ ngã về phía sau.
Ta quay đầu nhìn. Mới đến đã sinh chuyện với gã nha dịch giữ cửa, không phải là chuyện tốt, sau này chúng ta còn phải học lâu dài ở đây nữa. Ta bực mình gọi hai gã còn đang muốn động thủ:
- Xi Dị, Xi Đồng, hai tên các ngươi đưa giấy tờ ra cho vị đại nhân này xem, đừng sinh sự nữa!
Xi Dị và Xi Đồng vừa nghe ta nói, lập tức dừng lại. Bọn hắn vừa mới bái sư, làm sao dám cãi lệnh của ta.
Vương Nhị trong lúc mơ mơ màng màng nghe lời ta nói, trong lòng kinh hãi. Không phải, bốn gã này đều là học sinh của Quốc Vũ học viện, nhưng bốn gã này sao lại không hề có chút khí chất quý tộc nào, nếu có thì chỉ là dáng vẻ thôn dân sơn dã.
Vương Nhị bật dậy, cầm lấy giấy tờ của hai gã vừa đánh hắn, cẩn thận nhìn mấy lượt. Là thật, Vương Nhị không tin, bản thân hắn hiển nhiên đã nhìn sai người.
Đột nhiên nhìn thấy bốn người bọn họ cung kính với ta, trong lòng hắn thoáng động. Không phải là đại phú gia sao, vì con cái của mình mà cho bốn người theo học cùng. Vương Nhị càng nhìn trong lòng càng khẳng định, lập tức cung kính đưa trả giấy tờ cho hai người họ.
Ta thấy sự tình đã kết thúc, liền xoay người tiếp tục đi vào trong, không cần quản việc vớ vẩn của mấy gã bọn hắn.
Lang Phong vừa thấy ta muốn đi, lập tức chạy theo, cũng không hề nhìn mấy gã kia.
Ba huynh đệ Xi Vưu vừa nhìn thấy sư phụ ta đã bắt đầu đi, cũng lập tức chạy theo sau.
Vương Nhị nhìn bóng dáng ta, trong lòng than: “Lại thêm một con cháu thế gia, không biết là ai trong tứ đại thế gia. Lý thị thế gia kia cũng có bốn gã theo học cùng, đúng là có tiền. Bốn gã cùng học chung, mỗi năm hai mươi vạn lượng bạc, ai, so với nhau đúng là tức chết.”
Đi mấy vòng, cũng không có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn, nơi cất giấu bí tịch trong truyền thuyết không biết ở đâu, không lẽ ở bên thông đạo đá lớn kia.
- Mấy người các ngươi là ai, sao lại ở đây, không lẽ các ngươi cũng là học sinh ở đây?
Một giọng nói trong trẻo từ góc đông bắc cất lên, năm người bọn ta đều nhìn về phía đó.
Một cô bé rất khả ái xuất hiện trong tầm mắt chúng ta, hai bím tóc đáng yêu, sắc mặt hồng hồng. Nhìn nàng, ta thoáng chốc nghĩ đến nghĩa muội Thượng Quan Hương Vũ của mình, cũng khả ái như thế, cũng hồn nhiên như thế, cũng khiến người ưa thích như thế. Nhìn cô bé này, ta bất giác thoáng mỉm cười.
- Sao các ngươi không nói, các ngươi có phải là học sinh ở đây không?
Có gái khả ái kia rất bất mãn vì thái độ của chúng ta, lớn tiếng nói.
Ta mỉm cười nói:
- Đúng thế, năm người chúng ta đều là học sinh ở đây. Muội cũng thế à, muội đã học ở đây năm thứ mấy rồi?
Cô bé này nghe ta trả lời thì rất cao hứng, lập tức cười lên, nói với ta:
- Muội là năm đầu tiên đến đây. Học phí ở đây quá đắt, ông nội muội là lễ bộ thượng thư đương triều, cho nên muội mới có thể vào học miễn phí, nếu không muội không vào được đâu.
- Muội tên là gì? Ta tên là Trương Tinh Phong, hắn là đại ca Lang Phong của ta, kia là ba vị bằng hữu của ta Xi Vưu, Xi Dị và Xi Đồng.
Ta lập tức hỏi tên cô bé khả ái kia.
- Muội tên là Phong Ngữ Yên, tên này là do mẫu thân của muội đặt cho, rất hay đúng không, muội rất thích cái tên này.
Phong Ngữ Yên khả ái này cũng rất biết tự sướng.
Kỳ thật tên ta cũng là do mẫu thân của ta đặt. Mẫu thân có phụ thân yêu thương, hẳn là rất vui vẻ. Ta thầm cười khổ, đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ta, không biết đến lúc nào mới có thể ở cùng với mẫu thân.
- Huynh nói đi, tên muội rất hay phải không?
Phong Ngữ Yên rất bất mãn vì ta không trả lời.
Ta lập tức khôi phục tinh thần, mỉm cười nói với cô bé, giống như lúc nói với Hương Vũ muội muội:
- Rất hay, mẫu thân muội thật tốt với muội, muội thật hạnh phúc vì có được mẫu thân như vậy. Thật ra tên ta cũng là do mẫu thân đặt, cũng không tệ.
- Thật à, thật trùng hợp,
mẫu thân của huynh cũng thật tốt với huynh. Ai, mẫu thân muội từ sớm đã bắt muội học thơ từ, thật khiến người ta khó chịu, vì thế mà muội đã đến đây học võ.
Phong Ngữ Yên cao hứng nói với ta.
Phong Ngữ Yên, đây hẳn là tên của một mỹ nữ ôn nhu. Mẫu thân của cô ta bắt cô ta học thơ từ, xem ra là hi vọng sau này cô ta trở thành tiểu thư khuê các. Nhưng cô ta là nữ nhi, lại không thích thơ từ mà thích gậy gộc, xem ra mẫu thân cô ta bị làm tức giận không ít.
Đang lúc chúng ta cao hứng nói chuyện, Lang Phong đại ca và ba đồ đệ mới thu của ta nhàn nhã dạo quanh Quốc Vũ học viện. Bọn họ đột nhiên nhìn thấy một thông đạo dẫn thẳng xuống đất, rất là hiếu kỳ, muốn xuống đó xem thử thế nào. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, một tấm cửa sắt lớn xuất hiện trước mắt, hoàn toàn đóng kín thông đạo. Bốn người rất tức giận, nhưng không có cách nào, chỉ đành quay trở lên mặt đất.
Ánh mắt ta nhìn thấy Lang Phong đại ca và ba đồ đệ chán nản từ thông đạo dưới lòng đất đi lên. Ta cảm thấy hiếu kì, bọn họ đi xuống thông đạo dưới đất làm gì.
- Phong Ngữ Yên, bằng hữu của ta đến rồi, chúng ta đến xem bọn họ làm gì!
Ta nhìn Phong Ngữ Yên bên cạnh nói.
- Được, đi thôi, đi nhanh lên, bốn tên bằng hữu của huynh sao từ dưới đó đi lên, bọn họ không có việc gì làm à? Ha ha ha…
Phong Ngữ Yên nhìn thấy bọn Lang Phong từ thông đạo dưới đất đi lên, cảm thấy tức cười, nhịn không được bật cười lớn.
Lang Phong thấy cô bé lúc nãy còn đang nói chuyện với nhị đệ đột nhiên nhìn hắn ôm bụng cười, không khỏi cảm thấy kì quái. Hắn có làm chuyện gì xấu mặt đâu, sao cô ta lại cười hắn, hơn nữa còn cười theo kiểu khoa trương như thế.
- Mấy tên các ngươi đến đó chơi, các ngươi không biết đó là chỗ nào à, có phải không có chuyện gì làm không!
Phong Ngữ Yên nhìn bọn Lang Phong đại ca, cười hì hì nói.
Lang Phong nghe vậy, xem ra thông đạo dưới đất không phải là địa phương bình thường, đó là nơi nào? Bèn nhìn Phong Ngữ Yên hỏi:
- Chúng ta thật sự không có chuyện gì làm nên mới dạo chơi xung quanh. Dưới đất đó là chỗ nào, không lẽ là nơi rất quan trọng?
- Ngươi đúng là ngốc, nếu không quan trọng còn dùng cửa sắt đóng kín làm gì, hoàng thượng rảnh rang không có việc gì làm sao. Đó chính là nơi quan trọng nhất của Quốc Vũ học viện, ta không cho ngươi biết đó là chỗ gì, để các ngươi hiếu kỳ đến chết luôn, ha ha ha…
Phong Ngữ Yên cố ý khơi dậy sự tò mò của bọn họ, hiện giờ không cho bọn họ biết, khiến bọn Lang Phong đại ca sắc mặt đỏ bừng.
Đều là trẻ con, thích trêu đùa người khác. Ta nhìn Phong Ngữ Yên đang tròn mắt nhìn Lang Phong đại ca cười. Ta vừa đến đây đã cảm thấy kỳ quái, Quốc Vũ học viện là thánh địa võ học, bí tịch ở đây là nhiều nhất thiên hạ, nhưng sao lại không nhìn thấy. Ban đầu ta còn nghĩ ở đường đá bên kia, hiện giờ nghe Phong Ngữ Yên nói cái gì “nơi quan trọng nhất của Quốc Vũ học viện”, còn không hiểu được sao. Quốc Vũ học viện là nơi dạy người ta học võ công, địa phương quan trọng nhất đương nhiên là chỗ cất giữ bí tịch, xem ra chỉ có bọn Lang Phong đại ca là không biết.
- Phong Ngữ Yên, đó có phải là chỗ cất giữ bí tịch không?
Ta nhìn Phong Ngữ Yên đang dương dương đắc ý nói, ta không muốn nhìn thấy Lang Phong đại ca và ba gã đồ đệ mới bị cười như thế.
- Đúng vậy, đúng vậy. Trương Tinh Phong huynh thật thông minh, thật là lợi hại, muội sùng bái huynh.
Tiểu ni tử này chẳng hề không vui vì lời ta nói, còn tròn mắt sùng bái nhìn ta. Ta chịu không nổi rồi, chỉ đành nhìn cô ta cười cười.
- Ngữ Yên, con ở đây à, chúng ta còn phải đi, con nhanh lên nhé!
Giọng nói của một vị phu nhân từ nơi không xa truyền lại.
- Ai da, Trương Tinh Phong, xin lỗi nhé, muội phải đi rồi, mẹ của muội gọi muội. Đến hôm nhập học chúng ta sẽ gặp lại, tạm biệt!
Phong Ngữ Yên vừa nghe gọi lập tức từ biệt ta.
Ta mỉm cười nói:
- Lát nữa chúng ta cũng về, đến hôm nhập học gặp lại nhé, tạm biệt!
Nhìn theo bóng dáng vui vẻ của Phong Ngữ Yên chạy đi, tâm tình ta trở nên rất tốt, quay đầu nhìn bọn Lang Phong đứng không xa đang nhìn đông nhìn tây. Bọn họ thật là, lòng hiếu kỳ quá lớn, muốn xem toàn bộ học viện rồi mới về sao?
Ta đành lớn tiếng nói:
- Đại ca, chúng ta về thôi, nhanh lên, đừng nhìn nữa, đi thôi!
Lang Phong vừa nghe ta gọi, lập tức chạy lại, nhìn ta nói lớn:
- Đệ nghĩ ta muốn nhìn sao. Đệ và cô bé Phong Ngữ Yên kia nói chuyện còn nhớ đến đại ca ta à, ta không nhìn chung quanh, chẳng lẽ đứng yên đó nghe hai người nói chuyện.
Ta vừa nghe, dường như lúc nãy nói chuyện với Phong Ngữ Yên quả thật không chú ý đến những người xung quanh, đành hắng giọng mấy tiếng, nói:
- Đừng nói nữa, nhanh về thôi!
Ba gã bọn Xi Vưu chạy lại, lão đại Xi Vưu nhìn ta nói:
- Sư phụ, ba huynh đệ bọn đệ tử về nhà trước, không biết đến lúc nào sư phụ mới dạy bọn đệ tử võ công.
Lúc này ta mới nghĩ đến, ta còn phải làm tròn trách nhiệm của sư phụ, liền nói:
- Chờ đến khi nhập học lại nói nhé, ta cao hứng sẽ truyền cho các ngươi, còn phải xem biểu hiện của các ngươi nữa. Các ngươi cho rằng tuyệt thế võ công dễ học thế sao. Các ngươi về đi nhé!
Ta còn có thể sử dụng đặc quyền của sư phụ.
Xi Vưu nghe vậy, cũng đúng, tuyệt thế võ công làm sao dễ học như vậy, còn phải kiên nhẫn một chút. Hắn lập tức gật đầu vâng dạ, ba huynh đệ từ biệt ta, đi ra bên ngoài.
- Nhị đệ, chúng ta cũng đi thôi!
Lang Phong đại ca đã bắt đầu đi ra ngoài, giờ mới gọi ta.
Ta gật đầu, cùng huynh ấy về nhà. Nghĩ đến Phong Ngữ Yên và ba huynh đệ Xi Vưu, ta cảm thấy kỳ vọng về cuộc sống một năm tới ở Quốc Vũ học viện.