Tinh Phong Truyền Thuyết

Xuất quan


trước sau

Ta lúc này quả thực là vô cùng cao hứng, vừa đi ra khỏi thông đạo mật thất, ta kinh ngạc phát hiện ra bên ngoài đã đứng một đám người, Vương ca của ta, Vũ tỉ, Đại nương, Trương đại thúc. Hai tên đồ đệ của ta cùng với đám A Vũ.

Trông thấy ta đến bọn họ đều có vẻ vô cùng cao hứng, đều lộ ra vẻ tươi cười.

Vương ca trông thấy ta, tựa hồ như là thở phào một hơi, mặt lại khôi phục lại nét cười hắn luôn có, quay về phía ta cung kính nói:”Thiếu gia, mấy người chúng ta vừa mới nghe thấy tiếng người cười mới đi đến chỗ này. Thiếu gia không biết chứ, ngài lần này thực sự là dọa chết chúng ta, ngài ở trong cái mật thất đó suốt hai tuần lễ, chúng ta còn tưởng là ngươi xảy ra sự tình gì rồi. Hơn nữa, cửa xuống cái mật thất đó lại không mở ra được, chúng ta đều cuống đến phát điên rồi.” Mầy người Vũ tỉ các nàng đều nhìn ta cười, xem ra ta bây giờ rất tốt, đều lộ ra thần sắc yên tâm.

Ta thật sự là rất cảm động, trong lòng tê tê, tựa hồ như nước mắt cũng đã muốn chảy ra, ta cười cười với bọn họ, nước mắt còn chưa kịp chảy ra đã bị ta làm cạn đi rồi. Ta cũng là có chỗ không có ý tứ, không nói rõ ràng với bọn họ, tu chân giả bế quan một lần, mấy tuần lễ coi như là còn ngắn, vài năm vài chục năm thời gian đều là rất bình thường. Bọn họ đều là người thường, làm sao biết được sự tình của tu chân giả?

“Vương ca, là ta không nói rõ với các ngươi, đạt tới cảnh giới như ta đây, bế quan mấy tuần còn là ngắn đấy, vài năm hay vài chục năm đều rất bình thường, đợi đến khi các ngươi tu luyện xong bí tịch “Thái cực âm dương quyết” này xong, cũng sẽ như vậy. Sau này không cần lo lắng nữa. Sau một thời gian nữa, phỏng chừng là sau khi ta chấm dứt khóa học ở Quốc võ học viện sẽ đi tìm một chút tài liệu, sau đó sẽ bế quan, khi đó phỏng chừng sẽ mất vài năm đấy.”

Ta vừa mới nói đến đây, bọn họ đều trợn tròn hai mắt vẻ không dám tin. Chuyện này quá khó tin đi, luyện công một lần đã vài năm rồi, người ta còn sống được bao lâu chứ?”

Ta nhìn dáng vẻ mơ hồ của bọn họ, ta đã biết là bọn họ suy nghĩ cái gì. “Mọi người sau khi đột phá được tầng thứ chín, có thể tu luyện được pháp quyết lợi hại hơn. Mà sau khi đột phá tầng thứ chín, các ngươi cũng đã có thể trường sinh bất lão rồi, các ngươi còn lo gì vài năm hoặc vài mươi năm thời gian ảnh hưởng tới các ngươi kia chứ?”

Ta nói xong tất cả mọi người đều cười, gỡ bỏ được khúc mắc.

“Sư phụ, ngươi nói ngươi sau khi kết thúc khóa học sẽ bế quan một lần mất mấy năm sao? Vậy thì sau đó, không phải đã trở thành một người trưởng thành rồi sao?” Lý Đại còn nhớ rất kỹ ta vừa rồi đã nói, bây giờ vẫn khó có thể tin tưởng, mà cũng cảm thấy có chút quái dị. Tiến vào mật thất là một tiểu hài tử, đến khi đi ra đã là một người trưởng thành. Đổi lại là bất cứ ai gặp phải loại sự tình này cũng có chút không quen.

Ta cười cười, tiểu tử này suy nghĩ thực là xa a, đều trách ta tu luyện quá nhanh thôi. Tu chân giới chưa từng có cao thủ kim đan kỳ nào nhỏ như ta a! Bọn họ đến kim đan kỳ đều đã trưởng thành rồi, trước và sau khi bế quan đương nhiên không có khác biệt rõ ràng. Nhưng ta vẫn phải bế quan, bởi vì ta muốn luyện ra phi kiếm và linh chiến giáp của chính ta, đây chính là thứ ta dùng tính mạng để song tu cùng a. (Song tu này là cùng tu luyện, không phải … a.)

Không đúng, ta bây giờ đã tu luyện “Phục ma kim cương quyết”, thân thể đã không cần linh giáp bảo vệ nữa rồi. Khi ta đến cảnh giới càng cao, “Phục ma kim cương quyết” cũng sẽ càng thêm lợi hại, ta bây giờ không nhất định phải tu luyện phi kiếm cái loại đó nữa rồi! Tính ra, ta đã nói với bọn họ là ta muốn bế quan, chẳng lẽ bây giờ lại thay đổi, như vậy cũng quá là mất mặt đi. Huống chi thêm một tầng bảo vệ là thêm một tầng an toàn a!

“Mọi người đừng nói chuyện nữa, ta đói bụng rồi, mau mau đi ăn cơm thôi!”

Mọi người lúc này mới nhớ tới tên đại biến thái ta đã hai tuần không ăn uống rồi, lại cũng không có cảm giác gì, đến bây giờ mới nói là “đói bụng”. Thật sự là không phải chỉ biến thái bình thường a.

Ta thấy tất cả mọi người không động đậy gì, chỉ dùng một loại ánh mắt khiến cho ta rất …. nhìn ta, ta đánh phải đi nhanh thâm một chút, bị bọn họ nhìn như vậy, ta không cần đi ăn cơm nữa rồi.

“Bây giờ đã giữa trưa rồi, mấy người bọn Lang Phong như thế nào vẫn còn chưa về, hắn không phải là để cho chúng ta để bụng đói chờ hắn đấy chứ?”

Một đám người bọn ta đều ngồi trong đại sảnh, trên bàn đã bày biện xong xuôi thức ăn cho bữa trưa, nhưng đại ca Lang Phong vẫn chưa về, chúng ta vẫn chỉ có thể chờ.

“Lý đại a, ngươi xem sư phụ ngươi đã hai tuần không ăn uống gì rồi, bây giờ cũng không giống các ngươi không chịu được hô đói. Ngươi phải học sư phụ ngươi cho tốt a! Người trẻ tuổi, không ăn một chút thì có làm sao?” Vũ tỉ ở một bên đi tới bên cạnh Lý Đại, vỗ vỗ vào vai hắn, ngữ khí ra vẻ là trưởng bối giáo huấn vãn bối.

Lý Đại mở to hai mắt nhìn Vũ tỉ, nhưng vẫn không nói được gì. Mặc dù Vũ tỉ so với hắn chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng là tỉ tỉ của sư phụ Lý Đại hắn a, Lý Đại hắn so với người ta nhỏ hơn một bối a, hơn nữa chính thức quản sự của cả trang viên lại là tướng công của Vũ tỉ a.

Chúng ta nhìn thấy Lý Đại như vậy, không nhịn được bật cười to …

“Nhị đệ, ngươi rốt cuộc cũng đến rồi, ngươi khiến cho ta lo lắng đến chết, ba bảo bối đồ đệ ngươi vừa mới thu, trong thời gian này mỗi ngày đều đến a, nói cái gì lo lắng cho sư phụ, ta phỏng chừng là muốn đến ăn cơm. Hiện tại còn hai tên gia
hỏa đang ở trong trang viên của chúng ta, ta may là chạy nhanh, nếu không thì.. “

Ta quay đầu lại, Lang Phong đại ca chinhs đang ở trước mặt ta, nói đến phun cả nước bọt ra.

“Lang Phong, tên tiểu tử nhà ngươi, đứng lại đó cho ta.” Đi theo một tiếng hét to, ba huynh đệ sinh ba đầy vẻ phẫn nộ xông tới, không phải là ba tên đồ đệ ta mới thu sao?

“Ba người các ngươi sao lại như thế này, như thế nào lại ồn ào như vậy.” Ta nhìn về đám đồ đệ của ta, cố làm ra dáng vẻ sư phụ, ta biết rằng sư phụ nên có sự uy nghiêm của sư phụ, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng. Ta kiếp trước đã từng nếm qua, lần này nhất định không dẫm vào vết xe đổ nữa.

Bọn Xi Vưu ba người lúc này mới chú ý, sư phụ đã nhiều ngày không thấy của bọn chúng không phải là đang ngồi trên ghế phía trước sao? Lập tức làm ra bộ dạng tôn kính, cung kính nói với ta:

“Sư phụ, xin người minh giám, Lang … sư bá, vừa rồi hắn với ba huynh đệ chúng ta … không có gì, chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.” Tên tiểu tử Xi Dị này vừa muốn nói ra, đột nhiên trông thấy huynh trưởng của hắn Xi Vưu nháy nháy mắt với hắn, còn lấy tay che che miệng của mình lại. Lúc này mới phản ứng, chuyện này không nên nói với sư phụ a, nói như vậy không phải là tự mình tìm khổ sao? Cái tên Lang Phong này lại là đại ca của sư phụ, sư phụ có thể làm gì hắn chứ, cuối cùng chịu xui xẻo chính là ba huynh đệ mình.

Cái tên Xi Dị này nghĩ thông suốt, liền lập tức ngậm miệng lại, quay ra cười với ta, làm ra cái vẻ “ta rất thành thật”.

Ta nhìn đại ca Lang Phong và ba tên đồ đệ của ta, rõ ràng cảm thấy chuyện gì đó, nhưng bọn họ hai bên đều không nói, ta còn có thể như thế nào nữa?

“Ba người các ngươi ăn cơm với chúng ta luôn đi, sau này đừng có lấy cớ đến tìm ta, muốn tới thì tới, biết không?”

Ba người Xi Vưu bọn chúng nghe vậy, lập tức trở nên cao hứng, hưng phẫn lớn tiếng nói:”Cảm ơn sư phụ!” Ba người bọn họ chính là độc lập sinh sống, ăn cơm cũng là tự mình đi quán cơm, tửu lâu. Bây giờ có thể tiết kiệm một số tiền, có thể nào mất hứng không? Bọn họ nghĩ đến cha mình trước khi mình sống tự lập đã nói:”Các ngươi trước tiên phải học được quản lý chính mình đi, sau đó ta mới có thể giao lại cho các ngươi a.”

Bữa cơm này rất vui vẻ, tất cả mọi người đều cười ha ha vừa ăn, đăc biệt là ba tên đồ đệ mới của ta, nghĩ đến sau này không cần vì chuyện ăn uioongs của chính mình mà phiền não nữa, không khống chế được liên tục cười ha ha.

“Ba người các ngươi, hôm nay ta sẽ truyền cho các ngươi võ công. Ta nói cho các ngươi, võ công bây giờ ta dạy cho các ngươi là một môn võ công rất cao thâm, chia làm chín tầng, khi đạt đến tầng thứ chín, là các ngươi có thể đạt tới cảnh giới nhất phẩm cao thủ, mà luyện xong phần này, ta sẽ truyền cho các ngươi pháp quyết lợi hại hơn. Đến lúc đó, các ngươi sẽ trường sinh bất lão rồi.” Ta nhìn vẻ mặt của ba tên đồ đệ, rất là đắc ý, võ công của ta thì đám bí tịch của con người có thể so bì sao?

“Sư phụ, có thật vậy không, chúng ta cũng có thể trường sinh bất lão, trở thành tiên nhân.” Tên Xi Vưu này làm đại ca chính là so với hai tên kia tốt hơn a, trong chốc lát đã có thể từ trong khiếp sợ hồi phục lại.

Ta nhìn bọn chúng, cười cười.

“Tiên nhân, không phải có thể dễ dàng đạt tới như vậy, trở thành tiên nhân thì ta không dám đảm bảo. Nhưng các ngươi làm đồ đệ của ta, ta cam đoan các ngươi có thể đạt tới cảnh giới trường sinh bất tử.” Ta nói rất là kiên quyết. Nói đùa, loại tư chất của bọn họ nếu ngay cả cánh cửa tu chân giả cũng không đến được, tu chân giới đã không có khả năng có nhiều người như vậy.

Xi Dị cũng đã thanh tỉnh trở lại, vừa nghe đến câu này của ta, ngay cả nước dãi lúc nãy ngẩn người chảy ra còn chưa kịp lau đi, đã lập tức hô lớn:”Sư phụ, đủ rồi. Chỉ cần trường sinh bất lão đã là tốt lắm rồi, không cần cái gì thành tiên nữa.”

Ta nhìn ba tên bọn chúng, từ trong người lấy ra “Huyền Dương Quyết”.

“Ba tên các ngươi nghe cho kỹ, mang quyển bí tịch này luyện cho tốt. Còn nữa, không được truyền ra ngoài, biết không, nếu không xử theo môn quy.”

Ba tên này còn không nghe tiếp, cầm lấy bí tịch ta cho bọn chúng đứng lên, quay về phía ta gật gật đầu.

Ta đi tới Quốc võ học viện.

Ta nhìn Quốc võ học viện trước mắt, không nhịn được có chút buồn cười, ta chính mình sau khi khai giảng, thời gian dài như vậy cũng không tới, năm vạn lượng bạc không phải mất trắng sao. Cho nên hôm nay ta tới.

Nhưng ta thật sự là bởi vì không muốn lãng phí tiền sao? Ta tự hỏi chính mình, ta không tự chủ được đứng ở trước cửa lớn của học viện, trong đầu lại hiện lên cảnh hộm khai giảng đó, khi ta lần đầu tiên trông thấy nàng, khuôn mặt của nàng, thanh âm của nàng, …. Ta không nhịn được chìm đắm trong những hồi ức ấm áp đó, miệng ta trong vô thực lộ ra một tia mỉm cười hạn phúc.

“Trương Tinh Phong, là huynh sao?”

Một thanh âm như sóng triều vang lên trong tai ta, ta toàn thân chấn động. ta nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ sợ nàng biến mất. Người ở trước mắt đứng cạnh cỗ kiệu mỉm cười nhìn ta, gió nhẹ thổi tới, thổi qua mái tóc của nàng, bay lất phất bên tai nàng. Ta không nhịn được có chút ngây ngốc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện