Đại hán đứng ở vị trí đầu tiên, trong mắt tinh quang chợt lóe lên, dĩ nhiên hắn không hề bị khí thế của Trương Tinh Phong chấn nhiếp. Một lão nhân bên cạnh hắn đột nhiên truyền âm nói:
- Đại vương tử, không nên lỗ mãng, tình huống dường như đã trở nên phức tạp rồi. Nam tử trước mặt hình như chính là Trương Tinh Phong mà tộc trưởng đã nói!
Tinh quang trong mắt đại hán trong nháy mắt đột nhiên biến mất, quay về Trương Tinh Phong cung kính nói:
- Xin hỏi, vị công tử này có phải là Trương Tinh Phong bá tước hay không? Tại hạ là Cáp Đồ!
Trương Tinh Phong trong lòng khen thầm. Hắn đương nhiên cũng hiểu rõ tâm lý của Cáp Đồ, vì vậy mà cảm thấy tán dương. Cáp Đồ quả thật là một người rất có tâm kế, không giống như vẻ lỗ mãng bên ngoài. Nhưng Trương Tinh Phong cũng không thể vì vậy mà bỏ qua cho hắn, bởi vì tên Cáp Đồ này đã dám đắc tội với muội muội của mình.
Trương Tinh Phong đột nhiên gia tăng áp lực. Một cỗ khí thế kinh khủng từ người phát ra ngoài bốn trượng, tất cả mọi người chung quanh đều bị bức lui về phía sau. Trương Tinh Phong nhìn Cáp Đồ vẻ mặt đỏ bừng đang cố gắng chống lại khí thế của mình, thầm nghĩ: "Không giáo huấn ngươi một chút, tiểu tử ngươi còn tưởng rằng Trương Tinh Phong ta là loại người chỉ nói vài câu là có thể bỏ qua hay sao?"
Cáp Đồ trong lòng kinh hãi. Chỉ dựa vào khí thế đã có thể khiến cho thân là Nhị phẩm cao thủ như mình không thể chịu nổi, người trước mặt ít nhất tu vi cũng phải đạt đến Thần chi cảnh. Tuổi còn trẻ hơn nữa mái tóc lại bạc trắng, Cáp Đồ đã khẳng định người trước mặt chính là nhân vật kinh khủng mà phụ thân mình đã dặn tuyệt đối không được đắc tội.
"Phanh!"
Cáp Đồ đột nhiên hạ một gối quỳ xuống, lớn tiếng nói:
- Ta Cáp Đồ thề với trời, từ nay về sau sẽ không quấy nhiễu Thượng Quan tiểu thư nữa. Việc buôn bán ngựa của Thiên Dương sẽ tiếp tục giao cho Thượng Quan tiên sinh. Nếu như trái lời, trời tru đất diệt!
Trương Tinh Phong ngẩn người, Thượng Quan Hương Vũ cũng ngơ ngác, ngay cả người hầu của Cáp Đồ cũng cả kinh. Trương Tinh Phong vốn nghĩ ít nhất cũng phải trừng phạt tên Cáp Đồ này một chút, không ngờ hắn lại có thể dứt khoát như vậy, cũng phải bật cười.
- Tốt tốt tốt, ha ha...... Ha ha ha...... Tốt, Cáp Đồ, tốt lắm, ngươi có thể đi được rồi!
Người ta đã chịu hạ mình như vậy, Trương Tinh Phong cũng không thể hiếp người quá đáng, không phải sao?
- Nếu đã như vậy, Cáp Đồ ta xin cáo từ trước!
Cáp Đồ nói xong, liền khom người tỏ vẻ tôn kính, xoay người lại cùng với tộc nhân lập tức rời đi. Không hề nhìn đến Thượng Quan Hương Vũ chút nào.
- Hương Vũ!
Trương Tinh Phong xoay người nhìn về phía muội muội của mình đã mười mấy năm không gặp. Thượng Quan Hương Vũ thay đổi quả thật quá nhiều, quả thật là nữ đại thập bát biến (nữ nhân mười tám tuổi thì thay đổi nhiều). Hương Vũ khi xưa bây giờ đã trở nên đình đình ngọc lập (1), chỉ có đôi mắt to đen láy là vẫn còn mang vẻ tinh nghịch như xưa. Trương Tinh Phong lúc này cảm nhận được rất rõ khi tức trên người của Hương Vũ, vẫn giống như nàng khi còn nhỏ.
Hương Vũ ngơ ngác nhìn Trương Tinh Phong. Vừa rồi khi nghe được Cáp Đồ gọi nam tử tóc bạc trước mắt đích là Trương Tinh Phong, nàng còn nghĩ là trùng tên mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Tinh Phong, nàng đã biết nam tử trước mặt này chính là Phong ca của nàng khi còn nhỏ!
- Phong ca, là huynh sao?
Trương Tinh Phong trên mặt khẽ nở nụ cười:
- Đúng vậy, Hương Vũ, lâu rồi không gặp, thật là......
Trương Tinh Phong nói chuyện có chút không đầu không đuôi, nói trắng ra, hắn bây giờ quả thật là rất cao hứng. Hương Vũ và hắn đã mười bốn năm không gặp nhau rồi, thật sự là quá lâu. Trước kia hắn vốn đã xem Hương Vũ là muội muội của mình. Lúc trước khi rời khỏi thế gia, hắn cũng từng muốn cho Hương Vũ cùng đi với mình, nhưng hắn lại lo lắng Hương Vũ sẽ phải chịu khổ. Càng huống chi lúc ấy gia đình Hương Vũ rất giàu có, cuộc sống đang rất sung túc, phụ thân của nàng làm sao có thể để cho nữ nhi của mình đi theo một hài tử chỉ mới vừa sáu tuổi đây?
- Phong ca!
Hương Vũ đột nhiên ôm chặt lấy Trương Tinh Phong, khoé mắt đã bắt đầu ngấn lệ. Trương Tinh Phong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp!
Trương Tinh Phong trong đầu trống rỗng, hắn chỉ biết là mình sẽ vĩnh viễn không để cho muội muội phải chịu khổ nữa. Vĩnh viễn! Càng huống chi bây giờ hắn hoàn toàn có thực lực này!
- Sư huynh, đến trà lâu phía trước rồi hãy trò chuyện đi!
Tiêu Lâm hòa Hồng Tiêu đồng thời đi đến. Nhìn thấy Trương Tinh Phong và Hương Vũ đứng trên đường ôm ôm ấp ấp, quả thật là có chút xấu hổ.
- Hương Vũ, đi, chúng ta đến đó rồi từ từ nói chuyện!
Trương Tinh Phong vẻ mặt tươi cười rất sáng lạn, nắm lấy tay Hương Vũ đi về hướng trà lâu. Hương Vũ cũng đi theo đến trà lâu, nhìn thấy Phong ca của mình chỉ mới gần hai mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng, trong lòng thầm nghĩ: "Có nên hỏi hay không đây!"
Tiêu Lâm đương nhiên rất nhanh chóng đã an bài chỗ ngồi thật tốt, trực tiếp đưa
Trương Tinh Phong và Hương Vũ hai người đến một gian phòng nhỏ.
- Hương Vũ, mấy năm qua muội có khỏe không?
Trương Tinh Phong có chút vội vã, không hề có vẻ thản nhiên như khi xưa. Hắn có chút sốt ruột muốn biết muội muội của mình mấy năm qua như thế nào!
Hương Vũ trong lòng cảm động, nhưng lập tức ra vẻ tươi cười nói:
- Muội tốt lắm! Chỉ là lúctrước khi phụ gây dựng lại sự nghiệp có một chút khó khăn mà thôi. Phong ca!
Hương Vũ rất nhanh kể lại tình huống của mình. Nói xong liền ngập ngừng nhìn về phía Trương Tinh Phong.
- Ân, có chuyện gì muội cứ hỏi đi. Chuyện gì ta cũng đều sẽ nói cho muội biết!
Trương Tinh Phong tâm tình lúc này thật giống như một ca ca sủng ái muội muội của mình vậy.
- Phong ca, tóc của huynh tại sao lại bạc trắng như vậy? Huynh chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà!
Hương Vũ rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
Trương Tinh Phong trong lòng bỗng nhiên trầm xuống: "Tóc bạc, tại sao tóc của mình lại bạc?"
Quốc Vũ học viện khi lần đầu tiên chiếc rèm kiệu được vén lên......
Minh Nguyệt Quế Thụ Kiều nụ hôn đầu đời......
Vũ Văn thế gia một câu tuyệt tình......
Lý thị thế gia thân hình lạnh như băng trong điện đường......
"Thì ra cô đơn nhất chính là, ta vẫn còn nhớ đến nàng như vậy. Thì ra bi ai nhất chính là, ta vẫn không dám đối mặt với chính mình. Nàng rời đi, mang theo tất cả tình yêu của ta. Thì ra biểu tình thống khổ nhất lại chính là không có tâm tình!" Trương Tinh Phong thì thào tự nói.
- Ca, huynh khóc sao?
Hương Vũ nhìn Phong ca của mình, nghe ca ca của mình thì thào tự nói. Nàng cảm nhận được trong lòng mình bỗng nhiên xúc động, đó là biểu tình gì: "Ngọt ngào, thống khổ, cuối cùng lại dường như không có một chút biểu tình, trong mắt lại chảy xuống hai dòng lệ."
Trương Tinh Phong vẫn yên lặng. Hắn lúc này hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức. Trong căn phòng nhỏ ngoại trừ Trương Tinh Phong chỉ còn một người là Hương Vũ. Tất cả chú ý của nàng đầu tập trung vào khuôn mặt của Trương Tinh Phong, không hề chú ý đến mái tóc bạc của Trương Tinh Phong phát ra một chút ánh sáng.
“Đạo sinh chi, đức súc chi, vật hình chi, khí thành chi. thị dĩ vạn vật mạc bất tôn đạo nhi quý đức. đạo chi tôn, đức chi quý, phu mạc chi mệnh nhi thường tự nhiên. cố đạo sinh chi, đức súc chi. trường chi dục chi, đình chi độc chi, dưỡng chi phúc chi, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, trường nhi bất tể, thị vị huyền đức.”
Đoạn thứ nhất trong số hai đoạn tâm điển cuối cùng đột nhiên xuất hiện trong đầu Trương Tinh Phong. Trương Tinh Phong trong lòng đột nhiên rung lên.
“Dĩ tích cầu tâm, tắc như lễ trắc hải. Dĩ tâm dung tích, tắc tự giới hàm không. Tâm tích tương vong, tắc vạn phái triêu tông, bách xuyên nhất vị"
"Ha ha, đạo, thiên đạo, tình chi đạo, vũ chi đạo, ha ha …… Không cần viết ra, chỉ có thể ngộ từ tâm! Từ tâm! Từ tâm!”
Trương Tinh Phong trên người đột nhiên phát ra kim quang. Sự huyền bí của tâm điển, huyền bí của thiên đạo hắn đã khám phá ra. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, nhưng ít nhất cũng đã mở ra cánh cửa rồi. Sự hỗ trợ đối với tu luyện của hắn sau này không thể tưởng tượng được.
- Phong ca, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm cho muội sợ!
Trương Tinh Phong tâm thần quay lại hiện tại, lập tức nghe được thanh âm lo lắng của Hương Vũ, dường như nàng còn đang khóc.
Trương Tinh Phong biết là mình đã tham ngộ một lúc lâu, lập tức nói:
- Ta không có việc gì đâu! À, vừa rồi cái tên Đại công tử kia là ai vậy?
Hương Vũ trong nháy mắt sự chú ý đã bị chuyển hướng, lập tức nói:
- Cái tên kia hả, cái gì mà Đại công tử chứ. Hắn chính là Đại vương tử của Thiên Dương Bộ, bởi vì lo lắng sẽ tiết lộ thân phận, cho nên mới bảo người khác gọi hắn là Đại công tử. Tên này đúng thật là phiền phức, lúc nào cũng đi theo gạ gẫm muội. Bây giờ Phong ca vừa ra tay thì hắn đã lập tức thề thốt ngay, xem ra sau này sẽ không phải lo lắng nữa!
Trương Tinh Phong mỉm cười gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên. Linh giác của hắn cảm nhận được trên đường đang có cao thủ của Mật Tông, hơn nữa tu vi còn đạt đến Thần chi cảnh!
- Xem ra sẽ náo nhiệt lắm đây!
Trương Tinh Phong đột nhiên mỉm cười, khiến cho Hương Vũ bên cạnh cũng cảm thấy ngơ ngác.
- ---------------------
(1) Dong dỏng cao như ngọc, dùng để tả dáng người đẹp.