Trong một căn phòng nhỏ màu xám phía sau ít người lui tới, một trong số hàng trăm căn phòng của Thiên Phong đổ trang.
Tiêu Lâm lẳng lặng ngồi ở vị trí thủ tọa, Huyết Lang và Đường Tiến ngồi bên dưới cũng không hề lên tiếng. Bọn họ biết lão đại của mình đang suy nghĩ.
- Đường Tiến, có tra ra nhiều cao thủ đến Hoa Dương Thành như vậy là vì thứ gì hay không?
Tiêu Lâm trong lòng cảm thấy phiền não. Nhiều đại nhân vật mà hắn không thể đụng vào được lại đồng thời đến nơi này, khiến cho hắn là thủ lĩnh của nửa Hoa Dương Thành cũng cảm thấy lo lắng!
Đến bây giờ hắn cũng không biết những người này đến đây rốt cuộc là vì cái gì?
- Lão đại, vẫn còn chưa tra ra, nhưng theo quan sát nhiều ngày nay, những nhân mã này đều tụ tập tại khu vực đông nam của Hoa Dương Thành. Hơn nữa những nhân mã này đều tụ tập chung quanh một địa phương!
Đường Tiến nói tới đây liền ngừng lại, liếc mắt về phía Huyết Lang. Huyết Lang đối với chuyện này hiểu rõ hơn hắn rất nhiều.
- Lão đại, địa phương chính là Thác Bạt gia tộc ở khu vực đông nam. Căn cứ vào tình báo của chúng ta, bây giờ đã xác định được!
Huyết Lang ánh mắt sáng lên, bộ dáng như đã hiểu rõ tất cả.
- Huyết Lang, ngươi nói nhanh đi, đừng để cho ta phải chờ đợi nữa. Ngươi cũng không phải không biết mấy ngày nay ta đều bận muốn chết đi được. Sư huynh cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã ba ngày rồi không thấy. Ai!
Tiêu Lâm thở dài một tiếng. Hắn vốn tưởng rằng đem Thiên Phong đổ trang giao cho sư huynh rồi, sau này mình sẽ được thoải mái, không ngờ sư huynh của mình lại đột nhiên mất tích!
- Lão đại, Thác Bạt gia tộc vài ngày trước, gia chủ cùng với các Đại trưởng lão đều vội vã trở về. Chỉ mới một ngày sau, các thế lực liền bắt đầu tiến vào Hoa Dương Thành. Quan trọng nhất chính là Thác Bạt gia mấy ngày nay triệu tập không ít cao thủ, hơn nữa việc làm ăn của Thác Bạt gia bên ngoài cũng bắt đầu giảm súc. Rất nhiều cao thủ của Thác Bạt gia đều đã trở về!
Huyết Lang nói tới đây liền ngừng lại, hắn tin tưởng lão đại của mình sẽ hiểu được.
Tiêu Lâm nhướng mày:
- Ngu xuẩn, Thác Bạt gia chủ cái tên ngốc kia chẳng lẽ không biết vật gì nên lấy, vật gì không nên lấy hay sao?
Tiêu Lâm mặc dù không biết đó là vật gì, nhưng có khả năng hấp dẫn tứ đại thế gia và các thế lực lớn của Nguyên Mông thì nhất định không phải là một vật tầm thường.
Từ sau khi Trương Tinh Phong nói cho hắn biết về thế lực của Lý gia. Hắn đã biết hai chữ "thế gia" này rốt cuộc là có ý nghĩa gì!
Mặc dù Thác Bạt gia tộc thế lực cũng rất lớn, cũng là một bá tước gia tộc cường đại. Nhưng đối mặt với Tứ đại thế gia, căn bản là không có chút sức lực nào để phản kháng!
- Sư huynh!
Tiêu Lâm vui mừng hô lớn, nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Huyết Lang trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Hư không xuất hiện, không hổ là sư huynh của lão đại mình. Nhìn Trương Tinh Phong mái tóc bạc trắng, Huyết Lang đột nhiên nhớ đến một người mà trong tình báo đã có ghi chép lại, trong lòng chấn động, lập tức đứng lên cung kính nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Trương Tinh Phong bá tước hay không?
Tiêu Lâm đột nhiên vỗ đầu một cái. Mấy ngày nay cứ mãi lo lắng về các cao thủ của Tứ đại thế gia và Nguyên Mông, đã quên nói cho mọi người biết về chuyện của Trương Tinh Phong, lập tức lên tiếng:
- Huyết Lang, ta còn chưa nói cho ngươi biết. Người này sư huynh của ta, cũng là chủ nhân sau này của Thiên Phong đổ trang!
Huyết Lang trong nháy mắt bởi vì lời nói của Tiêu Lâm mà chấn kinh. Hắn cùng với Tiêu Lâm từ Hồng Hoang băng qua ngàn dặm sa mạc, trải qua trăm ngàn gian khổ, nhiều lần đối mặt với sinh tử mới đến được nơi này. Vì sơn trại, vì Thiên Phong đổ trang, bọn họ đã nỗ lực đến thế nào, cũng chỉ có bọn họ mới biết được!
- Huyết Lang, ngươi nói xem ta có thích hợp để quản lý nhiều người đến như vậy hay không?
Tiêu Lâm thản nhiên nói.
Huyết Lang giật mình. Lão đại của mình lúc trước vốn là vương tử của Hồng Hoang, sau khi giết chết cừu nhân, cũng không hề chú ý đến vương vị. Đi đến Minh vương triều này, cũng là vì muốn gặp gỡ các cao thủ cường đại. Thành lập sơn trại, cũng chỉ là vì muốn báo thù!
Bây giờ Tiêu Lâm đem tất cả giao cho sư huynh, sau này có thể tập trung hoàn toàn vào việc báo thù, có thể vì lý tưởng của mình mà phấn đấu. Đối với Tiêu Lâm mà nói, quả thật là vô cùng hoàn mỹ!
Huyết Lang đột nhiên sắc mặt lô ra vẻ vui mừng. Nếu người này thật sự là Trương bá tước, vậy thì lão đại của mình sau này có thể báo thù được rồi!
- Lão bản, xin hỏi ngài có phải là Trương bá tước hay không?
Huyết Lang vẫn như trước muốn xác định lại chuyện này một chút. Mặc dù từ việc hư không xuất hiện, cùng với mái tóc bạc thì hắn đã tin người trước mặt chính là Trương Tinh Phong. Nhưng đây cũng chính là thái độ làm việc của Huyết Lang, tất cả mọi chuyện đều yêu cầu phải tuyệt đối khẳng định, không được phép có chút nào qua loa đại khái.
Tiêu Lâm thở phào một hơi, Huyết Lang cuối cùng đã đồng ý rồi. Thiên Phong đổ trang này cùng với đại bản doanh, thực ra đều là do Huyết Lang quản lý.
Trương Tinh Phong nhìn Huyết Lang, cảm giác được nam tử có vết sẹo trên mặt này quả thật không tệ, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ta chính là Trương Tinh Phong!
Huyết Lang nghe xong liền thở phào một hơi, trong lòng cũng
cảm thấy vui mừng, vì lão đại của mình mà vui mừng.
- Huyết Lang, ngươi hãy đem những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này nói cho sư huynh một chút.
Tiêu Lâm cười nói. Mặc dù bây giờ Tiêu Lâm đã đem tất cả giao cho Trương Tinh Phong. Nhưng bên ngoài người nắm trong tay cục diện vẫn chính là Tiêu Lâm, Trương Tinh Phong cũng chỉ có thể đứng phía sau màn mà thôi.
Huyết Lang lập tức đem tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này nói cho Trương Tinh Phong biết, kể cả những suy đoán vừa rồi của bọn họ.
......
Sau nửa canh giờ, Huyết Lang đã đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng.
Trương Tinh Phong xoay người, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trong lòng cũng có một chút chấn động: "Có thể hấp dẫn vô số thế lực cường đại đại đến đây, rốt cuộc đó là vật gì?"
"Đoạt, nhất định phải đoạt được nó! Chỉ cần nó ở trong tay mình, ai có thể cướp được chứ?" Trương Tinh Phong ánh mắt đột nhiên nhíu lại. Một tia lãnh quang chợt lóe lên rồi biến mất!
Đây là lần đầu tiên Trương Tinh Phong chủ động ra tay. Hắn tin rằng nếu như đoạt được vật này, nhất định sẽ khiến cho thế lực của mình của mình trong tương lai có vị trí thuận lợi hơn. Kỳ thật từ sau khi biết Lý thị có Tu Ma giả, tâm tính của Trương Tinh Phong đã biến đổi, trở nên chủ động.
- Sư đệ, đệ hãy an bài cho ta một gian phòng, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở đây. Còn về Tứ đại thế gia và Nguyên Mông, đệ không cần phải quan tâm. Những cao thủ dưới tay của đệ cũng không thích hợp để tham gia vào cuộc tranh đấu này!
Trương Tinh Phong xoay người lại nói với Tiêu Lâm. Hắn quyết định tự mình sẽ giám thị những người này.
- Được, sư huynh, đệ cũng biết như vậy. Linh giác của đệ cảm nhận được những người này võ công quả thật là biến thái. Thiên chi cảnh có đến hơn mười người. Còn có gần mười người, đệ căn bản là không thể phát hiện được!
Tiêu Lâm chán nản nói. Vốn tưởng rằng đạt đến đạt đến Thiên chi cảnh như mình cũng không có mấy người, nhưng phát hiện lần này đã làm cho hắn mất đi sự tự tin.
- Được rồi, những nhân vật này tuyệt đối là những cường giả của Thanh Long đại lục thượng. Cả Thanh Long đại lục có lẽ cũng chỉ có khoảng trăm người đạt đến Thiên chi cảnh mà thôi. Đệ cũng đừng chán nản, đệ xem bọn họ có mấy người tuổi còn trẻ như đệ cơ chứ!
Trương Tinh Phong mỉm cười khiển trách.
Tiêu Lâm cũng đã nghĩ thông suốt. Những cao thủ này phần lớn đều là râu ria đầy mồm, ít nhất cũng phải bốn năm mươi tuổi. Hơn nữa đó chỉ là bên ngoài, trên thực tế ai biết được?
Đột nhiên Tiêu Lâm liếc nhìn lên mặt trời phía bên ngoài, cười hì hì nhìn Trương Tinh Phong nói:
- Sư huynh, muội muội kia của huynh sắp đến rồi đấy!
Nói xong liền lập tức rời đi.
Mấy ngày nay Hương Vũ mỗi ngày giữa trưa cơm nước xong đều đến nơi này, nhìn xem Phong ca của mình có quay lại hay không. Tiêu Lâm cũng biết được cái quy luật này, vừa nhìn thấy vị trí của mặt trời thì hắn đã biết rồi.
Trương Tinh Phong ngẩn người. Chẳng lẽ tên gia hỏa Tiêu Lâm này linh giác so với mình còn mạnh hơn? Trương Tinh Phong lập tức đem linh giác khuếch tán ra.
Hương Vũ lúc này vừa mới tiến vào Thiên Phong đổ trang. Linh giác của Trương Tinh Phong vừa nhìn thấy Hương Vũ, lập tức cảm thấy đau đầu. Mình đã thất ước với nàng, bây giờ phải làm sao đây?
"À, đương nhiên là phải có lễ vật để xin lỗi! Nên dùng thứ gì đây?" Trương Tinh Phong cảm thấy nhức đầu.
"Linh đan!" Có thể gia tăng ba mươi năm công lực. Trương Tinh Phong trong nháy mắt đã nghĩ ra. Tặng cho muội muội của mình một viên, cũng nên tặng cho cha mẹ của nàng một viên.
- Phong ca, huynh đã về rồi!
Hương Vũ người còn chưa thấy, Trương Tinh Phong đã nghe được tiếng la của nàng, lập tức đi ra ngoài lan can. Hương Vũ vừa nhìn thấy hắn liền lập tức leo lên thang lầu ngay.
- Phong ca, cuối cùng đã tìm được huynh rồi. Nói, mấy ngày nay huynh đi đâu, có phải là đi tìm mấy người bạn già hay không hả!
Hương Vũ buột miệng nói ra, nhưng trong thoáng chốc nàng lại nhớ đến vẻ mặt thương cảm của Trương Tinh Phong lần trước tại trà lâu.
Hương Vũ lập tức lúng túng nói:
- Phong ca, muội không phải cố ý đâu, huynh đừng trách muội nhé!
Nói xong liền cúi đầu xuống.
Trương Tinh Phong mỉm cười, trìu mến xoa đầu Hương Vũ nói:
- Ta làm sao có thể trách muội chứ, à, đây là ca ca tặng cho muội!
Hương Vũ lập tức vui vẻ nhìn về trên tay của Trương Tinh Phong. Trên đó là ba viên linh đan sáng bóng.