Tinh Phong Truyền Thuyết

Địa Hạ Kinh Hồn


trước sau

Trương Tinh Phong đột nhiên nhíu mày, tại sao lại như vậy?

Trương Tinh Phong sở dĩ cảm thấy không yên, là bởi vì nhiều người như vậy lại không hề bị phát hiện. Chẳng lẽ bởi vì ban đêm, sơn tặc của Thái Hành Sơn đều đã yên giấc? Nhưng tại sao lại không có một ai đi tuần ban đêm đây? Chẳng lẽ bởi vì nhiều năm quân đội không công kích, cho nên đã buông lỏng cảnh giác, không có đi tuần ban đêm?

Trương Tinh Phong mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng chỉ đành tin tưởng vào suy đoán cuối cùng của mình.

Cứ như vậy một ngàn người đã đi đến hẻm núi nơi cất dấu bảo tàng.

Ba vị thủ lĩnh lúc này tập trung lại. Chu Đăng lấy ra Tàng bảo đồ, nói:

- Dựa theo Tàng bảo đồ này, cửa vào dường như ngay tại một khoảng ở phía bắc!

Trương Tinh Phong liếc nhìn, cũng gật đầu. Quả thật đúng là phương vị này, khu vực này chu vi cũng không lớn, tìm kiếm cũng tương đối dễ dàng.

- Tốt, như vậy, mọi người hãy tìm kiếm cửa vào đi!

Lý gia chủ lên tiếng. Chu Lệ không có mặt ở đây, Lý gia chủ tựa hồ xem hắn như là người lãnh đạo. Còn Trương Tinh Phong và Chu Đăng đối với chuyện này cũng không tính toán.

Lý gia và hoàng gia mỗi một phương phái ra mười người, bắt đầu tìm kiếm.

Lục soát từng ngóc ngách trong khu vực, hai mươi cao thủ tìm kiếm công phu một chén trà cũng không có kết quả gì. Chu Đăng người thứ nhất nhịn không được lên tiếng:

- Hai vị, làm sao đây? Bây giờ cần phải tranh thủ thời gian, nếu như bị Thái Hành sơn tặc phát hiện, hành động của chúng ta có lẽ sẽ hoàn toàn thất bại!

Lý gia chủ cười nói:

- Không cần lo lắng, từ giờ đến hừng đông vẫn còn có một thời gian khá dài. Hơn nữa chung quanh hẻm núi đều có người của chúng ta quan sát, nếu như sơn tặc của Thái Hành Sơn đến đây, lập tức giết ngay. Hơn nữa địa phương này lại hẻo lánh như vậy!

Trương Tinh Phong không lên tiếng, linh giác bắt đầu cẩn thận tìm kiếm chung quanh khu vực.

”Không có?" Trương Tinh Phong nhướng mày, dĩ nhiên ngay cả linh giác của hắn cũng không phát hiện ra cửa vào.

Trương Tinh Phong ánh mắt sáng lên, linh giác lập tức xâm nhập vào bên trong lòng đất, tất cả đều hiện lên rõ ràng. Trương Tinh Phong mỉm cười, hắn đã phát hiện ra thông đạo bên dưới lòng đất. Ngay lúc này, một tên cao thủ trong đội ngũ tìm kiếm của Lý gia đột nhiên hô lớn:

- Tìm được rồi, tìm được rồi, ở chỗ này!

Trương Tinh Phong liếc nhìn tên cao thủ này, cười cười, thầm nghĩ: "Lý Thiên Tường, ngươi quả thật là rất biết nhẫn!”

Trương Tinh Phong biết chỉ cần Lý Thiên Tường sử dụng linh giác cẩn thận tìm kiếm, chỉ cần xâm nhập vào bên trong lòng đất thì sẽ rất nhanh phát hiện ra cửa vào. Nhưng Lý Thiên Tường lại đợi đến thời gian một chén trà mới nói ra.

Chu Đăng bọn họ vừa nghe được, lập tức hưng phấn đi đến. Lý gia chủ trên mặt cũng hiện lên vẻ tự đắc, bởi vì cửa vào này chính là do người của Lý gia phát hiện ra.

Lý gia chủ bước lên phía trước quan sát. Một động khẩu thật sâu tối tăm xuất hiện tại trước mặt, khiến cho hắn cũng phải nhíu mày. Cái động khẩu này sâu không thấy đáy lại chỉ toàn một màu đen, thật sự làm cho người ta cảm thấy run sợ.

- Đi xuống!

Chu Đăng ra lệnh.

Những anh hùng của hãm trận doanh bọn họ đã trải qua nhiều phen sinh tử, đối với động khẩu này đương nhiên không hề e ngại. Theo mệnh lệnh của Chu Đăng, lập tức bắt đầu tiến vào trong động.

Lý gia chủ vừa nhìn thấy, không tốt, không thể để cho người của hoàng gia đến trước được. Lập tức quay về các cao thủ của Lý gia bên cạnh ra lệnh:

- Các ngươi cũng đi xuống cho ta!

Trương Tinh Phong không cử động, nhưng linh giác đã sớm khuếch tán xuống bên dưới. Động khẩu này sâu gần mười thước, tại đáy động có một thông đạo, thông đạo dài khoảng răm thước, phía sau......

Trương Tinh Phong chân mày cau lại. Hắn kinh ngạc phát hiện ra linh giác của mình lại không cách nào quan sát được phía sau thông đạo.

”Cấm chế, nhất định là cấm chế, chỉ có cấm chế mới có thể nhiễu loạn linh giác của mình!" Trương Tinh Phong nghĩ thầm.

- Nhị hoàng tử, không tốt rồi......

- Gia chủ, không tốt rồi......

Chu Đăng và Lý gia chủ đều biến sắc. Một đại hán của hãm trận doanh từ trong động chạy ra nói:

- Nhị hoàng tử, các huynh đệ phía trước đều đã chết, có cạm bẫy, vô số mũi tên!

Một cao thủ của Lý gia cũng chạy ra nói:

- Gia chủ...... tên......

Nói xong liền gục xuống, sau lưng hắn vẫn còn cắm hai mũi thiết tiễn.

Đại hán của hãm trận doanh chứng kiến bộ dáng tử vong của Lý gia cao thủ, cũng cảm thấy đổ mồ hôi lạnh. Nếu như không phải bởi vì đã thường xuyên đối mặt với tử vong, có lẽ hắn cũng đã bị những mũi tên bắn chết rồi!

Chu Đăng và Lý gia chủ lập tức đi đến trước mặt đại hán may mắn sống sót này. Chu Đăng lo lắng nói:

- Nói rõ xem, rốt cuộc phía dưới đã xảy ra chuyện gì?

Lý gia chủ cũng cực nôn nóng muốn biết sự tình đã xảy ra, nhưng mà đại hán này lại là người của hãm trận doanh. Nghĩ đến đây, Lý gia chủ quay đầu lại nhìn tên Lý gia cao thủ đã chết, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

- Huynh đệ chúng tôi vừa mới đi vào, vừa xuống đến đáy động, liền nhìn thấy phía trước có một thông đạo. Nhưng mà bên trong thông đạo đó lại có vô số cơ quan. Chúng tôi vừa mới đi được vài bước, vô số những mũi tên từ hai bên vách thông đạo bắt đầu bắn ra. Chúng tôi căn bản là không có chút cơ hội phản ứng nào. Tôi là người đứng ở bên ngoài cùng nên mới có thể chạy thoát một mạng. Các huynh đệ khác đã chết rồi, một người cũng không thoát được!

Dại hán của hãm trận doanh trong mắt chảy ra hai hàng lệ. Đó đều là những huynh đệ đã cùng hắn trải qua vô số sinh tử, bây giờ bỗng nhiên tất cả đều đã chết, đối với hắn thật sự là một sự đả kích khó có thể tiếp nhận.

Chu Đăng vỗ vỗ vai đại hán an ủi:

- Ngươi hãy về trước nghỉ ngơi đi!

Chu Đăng đã ở tại quân đội thời gian rất lâu, đối với những anh hùng của hãm trận doanh rất hài lòng. Một tướng quân đương nhiên thích nhất là binh lính của mình không sợ chết và biết phục tùng mệnh lệnh. Bây giờ đã chết nhiều
như vậy, tâm lý của hắn cũng không thoải mái.

Chu Đăng là một tướng quân, đồng dạng cũng muốn làm hoàng đế. Đả kích nho nhỏ này đối với hắn mà nói, căn bản chẳng là gì cả. Nhìn Trương Tinh Phong hòa Lý gia chủ nói:

- Hai vị, bây giờ nên làm sao?

Trương Tinh Phong lắc đầu. Hắn biết đi đến chỗ bảo tàng chỉ có duy nhất một cái thông đạo này. Có phương pháp nào đây? Chỉ có một biện pháp, đó là xông thẳng vào!

Lý gia chủ cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng rất nhanh đã hồi phục phong phạm của một vị gia chủ nói:

- Còn có biện pháp gì? Xông vào! Ta không tin rằng những mũi tên đó là vô cùng vô tận!

Chu Đăng nắm chặt tay lại, nói:

- Tốt, xông vào!

Trong lòng nhưng|lại thầm nghĩ: "Cùng lắm thì chết hết năm trăm binh này, Đại Minh ta có đến mấy trăm vạn quân đội, vài trăm người thì có tính là gì!"

Đương nhiên là hắn không dám nói ra lời này. Nếu không những huynh đệ của hãm trận doanh này sẽ làm ra chuyện gì không ai biết được.

Trương Tinh Phong rất thản nhiên, âm thầm cười nói: "Ta chỉ có một người. hai người các ngươi muốn làm thế nào ta đều đáp ứng. Việc này còn không thỏa đáng hay sao?"

Lúc này, xem ra người của Lý gia và triều đình đều đã bắt đầu phát uy, từng đoàn cao thủ lần lượt đi vào. Một tiếng kêu thảm thiết truyền lên.

Cuối cùng một thanh âm kinh hỉ truyền đến:

- Nhị hoàng tử, phía dưới đã không còn tên nữa rồi!

Vừa nghe được lời này, Chu Đăng, Trương Tinh Phong cùng với Lý gia chủ lập tức đi xuống dưới động khẩu. Những cao thủ khác cũng nhanh chóng bắt đầu đi xuống. Trong chớp mắt tất cả mọi người đều đã tiến vào.

Trương Tinh Phong nhìn những thi thể bên trong thông đạo, trong lòng thầm than: "Chỉ bởi vì quyết định của những người lãnh đạo, bọn họ phải chịu chết như thế này. Quả thật là đáng thương!"

Nhưng Trương Tinh Phong lại không hề cảm thấy bất an, bởi vì cái thế giới này chính là như vậy.

- Gia chủ, chúng ta tổng cộng tử vong tám mươi bảy huynh đệ. Không có ai bị thương!

Một cao thủ của Lý gia đi đến trước mặt Lý gia chủ hồi báo tình hình.

- Nhị hoàng tử, những huynh đệ của hãm trận doanh chúng ta chết sáu mươi sáu người, bị thương mười lăm người!

Một đại hán đi đến trước mặt Chu Đăng hồi báo tình hình.

Rất rõ ràng, người của hãm trận doanh trong những hoàn cảnh như thế này, càng có khả năng bảo trụ tính mạng. Bởi vì hai phương từng người từng người lần lượt đi vào "chịu chết", Lý gia tám mươi bảy người toàn bộ tử vong. Còn hãm trận doanh tám mươi bảy người có sáu người không hề bị thương một sợi tóc chạy thoát được, còn có mười lăm người khác bị thương, nhưng vẫn bảo vệ được tính mạng. Chênh lệch rất rõ ràng!

Lý gia chủ luôn luôn cho Lý gia của mình là cường đại nhất, sau khi nghe hồi báo, sắc mặt trở nên rất khó coi, quát lớn:

- Tiếp tục tiến lên!

Nhị hoàng tử cũng phất tay, ra hiệu tiếp tục tiến lên. Tất cả mọi người bắt đầu đi tới, tốc độ rất chậm rãi. Tất cả đều lo lắng lại sẽ xuất hiện cơ quan gì đó. Mọi người vừa mới đi được hơn năm mươi thước, thông đạo đột nhiên chấn động.

"Oanh!"

Những người đi phía trước lập tức quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy được một tràng cảnh khiến cho bọn họ khiếp sợ!

Huyết thủy bắn ra tung tóe!

Những tiếng thét chói tai trước tử vong làm cho người ta phát run lên!

Tất cả mọi người đều ngây người. Thông đạo phía sau năm mươi thước bỗng nhiên hoàn toàn sụp xuống. Kỳ thật không phải là sụp, mà là một khối cự thạch siêu lớn, dài đến 50 thước rơi xuống, làm cho những người phía sau đều bị đè chết. Khối cự thạch đó đâu chỉ trăm ngàn cân, cho dù là nhất phẩm cao thủ cũng chỉ có con đường chết mà thôi!

Trương Tinh Phong cũng trong lòng run lên. Trong mắt quang mang đột nhiên bừng lên, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tan mất. Trương Tinh Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, chuyện đã xảy ra rồi, tất cả đều không thể vãn hồi.

Tràng cảnh vừa rồi thật sự là quá tàn nhẫn liễu. Cự thạch kia hoàn toàn đem những dũng sĩ cao thủ này đè thành bánh thịt, huyết thủy chảy ra khắp thông đạo......

- Đi!

Chu Đăng thanh âm bình thản mà băng lãnh!

Tất cả những điều này bọn họ đã sớm dự liệu. Địa phương có chứa kho tàng thị không thể nào dễ dàng tiến vào như vậy. Càng huống chi nơi này chính là do Thiết Mộc Chân lưu lại cho tử tôn của mình, Thiết Mộc Chân nhất định có thủ đoạn phán định người đến không phải là tử tôn của ông ta. Chu Đăng bọn họ đến đây, đã sớm dự liệu sẵn sẽ bị các cơ quan công kích. Nhưng bọn họ quả thật không ngờ được, lại có cự thạch kinh khủng dài đến năm mươi thước đột nhiên đè xuống!

Phía sau đã không có đường lui, chỉ còn cách đi tới. Thông đạo nhìn không thấy điểm cuối còn có những cơ quan kinh khủng gì chờ đón bọn họ đây? Kinh thiên bảo tàng rốt cuộc đến khi nào mới xuất hiện?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện