“Cháu cứ nghĩ rằng bác sẽ không tới.” Chương Hiểu cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Quan Thành Trung thở dài, “Đưa nó cho bác đi.”
Chương Hiểu móc thanh Kim Đao trong túi áo ra đưa cho Quan Thành Trung, ông nhận lấy xem qua một chút, sau đó hoảng sợ: “Không thể nào!”
“Bác Quan, xảy ra chuyện gì sao?” Chương Hiểu hỏi.
Quan Thành Trung đột nhiên đứng lên: “Không thể nào! Không thể như vậy được!” Ông hoảng sợ nhìn cây đao, phần chuôi đao vốn dĩ trống không giờ đây xuất hiện hình một miệng giếng lờ mờ, chính là miệng giếng sau nhà Chương Hiểu kia!
“Vô dụng… Đã vô dụng…” Quan Thành Trung kinh hoảng ngồi phịch xuống. “Bác Quan! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì ?!” Chương Hiểu vội vàng giữ chặt tay ông.
Quan Thành Trung nhìn cậu, muốn nói rồi lại thôi, trong mắt đều là không đành lòng.
“Người nói đi, bất kể là cái gì cháu đều tiếp nhận được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Cây đao này… Cây đao này đã không còn linh khí… Có lẽ nó đã bị thứ trong giếng kia phá hủy, bác, bác không biết con quỷ kia lại mạnh đến vậy…”
Chương Hiểu cả người vô lực sụp xuống. “Bác Quan, bác nhìn lầm rồi đúng không? Đúng không, là nhìn lầm rồi… Nhất định là nhìn lầm rồi…”
Quan Thành Trung không nói gì, đau xót nhìn đứa nhỏ, làm sao có thể nhìn lầm… Lời cảnh cáo rõ ràng như vậy, sức mạnh của nó không ngờ đã tới mức này. Nếu như nó làm hại đến càng nhiều thôn dân hơn nữa… Sắc mặt ông trắng bệch.
Trong giếng ẩn hiện một nam nhân, hắn nhớ đến hài tử trong kí ức kia, ánh mắt tràn ngập nhu tình. Một hồi lâu hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương trên ngực còn chưa khôi phục tốt, có điều đã không sao rồi… Vật kia bị hủy, không còn thứ gì có thể uy hiếp hắn nữa, khóe miệng của hắn vén lên độ cong nhàn nhạt, không rõ ý vị. Quỷ hồn bên hồ phụ cận nổi lên mặt hồ, ngó bộ mặt xấu xí tò mò nhìn sang. . .
“Bác Quan! Bác đừng đùa cháu nữa. Bác nói đi!” Chương Hiểu ôm đầu kêu lên. Quan Thành Trung không cách nào tổn thương đứa nhỏ này, ông quay đầu đi, nhẹ giọng nói: “Đợi đến tối, đến buổi tối, chúng ta thử xem…” Ông không còn nắm chắc phần thắng, nhưng vô luận thế nào vẫn phải thử một lần cuối cùng, chỉ có một mình con quỷ, nhưng sắp phải hi sinh lại là cả thôn.
Nửa đêm, Quan Thành Trung đến nhà Chương Hiểu. Chương Hiểu để bà nội và chị gái đi ngủ trước, bản thân cùng Quan Thành Trung đi vào hậu viện.
“Hiểu Tử! Hiểu Tử!”
Chương Hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử đứng ngoài cửa đang hô lớn, cậu dừng lại, đứng ở đó không lên tiếng. Trương Cường cùng Tiểu Sấu Tử đi tới.
“Hiểu Tử, cậu chẳng suy tính gì cả, chuyện đại sự như thế lại không gọi chúng ta đến.” Trương Cường vỗ vai Chương Hiểu, Tiểu Sấu Tử cũng cau mày giả bộ cả giận: “Dám bỏ qua anh em!”
Chương Hiểu đột nhiên bật cười, nước mắt cũng theo đó chảy ra, “Ha ha…” Tiểu Sấu Tử mím mím môi, ôm lấy Chương Hiểu: “Hiểu Tử, không có việc gì… Có bọn tớ ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu…”
Trương Cường vòng hai tay ôm bọn họ, ba người ôm thành một khối. Quan Thành Trung đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, sau đó thanh thản nở nụ cười, lần này, dẫu có chết cũng đáng.
“Được rồi mấy đứa, qua đây đi.” Quan Thành Trung hô to, ba người bọn hắn đồng thời bật cười, sau đó đi tới chỗ ông.
“Bác Quan, chúng cháu phải làm những gì?”
“Cháu với Tiểu Sấu Tử qua chỗ rào lưới rải bột phấn này xuống.” Quan Thành Trung đưa cho bọn hắn một bọc nhỏ, Tiểu Sấu Tử nhận lấy hỏi: “Bác Quan, cái này để làm gì?”
“Có thể phòng ngừa quỷ hồn bên hồ kia xuất hiện, trấn áp chúng nó, tránh cho bọn chúng đồng thời xuất hiện, nếu không oán khí sẽ rất nặng.” Quan Thành Trung đáp.
Sau đó ông từ trên người lấy ra thanh Kim đao, “Hiểu Tử, đưa tay cho bác.” Chương Hiểu nghe xong vươn tay ra, Quan Thành Trung rạch một vết lên ngón tay cậu, lấy máu bôi lên lưỡi đao , sau đó móc ra một lá phù dán lên, đưa cho Chương Hiểu: “Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào cháu thôi.”
Chương Hiểu nghi hoặc nhìn ông, Quan Thành Trung cúi đầu, giống như vô tình nói: “Con quỷ kia thích cháu.”
“Chỉ cần cháu tìm được cơ hội đâm vào tim nó, bác sẽ lập tức trấn nó lại. Nếu như tất cả đều thuận lợi mà nói…”
Mặt Chương Hiểu có chút đỏ lên, sau đó gật gật đầu.
Quan Thành Trung nhìn bố cục nơi này, sau đó rắc bột phấn chính tay ông phối ra dọc theo ven miệng giếng, dùng Đạo Phù gần như phủ kín toàn bộ sân nhỏ. Mặt hồ vốn có khí đen nhàn nhạt, theo động tác của bọn họ cũng dần dần tản đi.
“Trương Cường, cậu rắc xong chưa?” Tiểu Sấu Tử đứng đầu bên kia rào hỏi Trương Cường, Trương Cường nói: “Sắp xong rồi! Cậu cẩn thận một chút, rắc xong thì qua đây.”
Tiểu Sấu Tử cuối cùng
“Đừng khóc.” Từ trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm, Trương Cường rải bột phấn xuống chân Tiểu Sấu Tử, sau đó đưa tay ôm hắn trở về.”Vài cái tay cũng có thể dọa cậu sợ thành thế này, vậy là có liên quan đến bột phấn bác Quan cho… Liền gặp tai vạ. . .”
Tuy nói vậy nhưng Trương Cường vẫn thả chậm động tác vỗ về Tiểu Sấu Tử, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ riêng một điều là quá nhát gan.
“Tôi không làm nữa, tôi muốn cùng một chỗ với cậu…” Tiểu Sấu Tử nước mắt lại rơi, hai chân quấn chặt lên eo Trương Cường, cánh tay ôm cổ hắn không chịu buông.
Trương Cường vỗ vỗ hắn: “Nếu không tôi đưa cậu về trước?”
“Không!”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
“Tôi muốn ở cùng một chỗ với cậu!” Tiểu Sấu Tử không chịu buông tay. Trương Cường không có biện pháp, chỉ có thể ôm tiểu tổ tông tiếp tục rắc cho xong. Tiểu Sấu Tử lập tức an tâm, không náo loạn nữa.
“Bác Quan, tại sao vẫn chưa xuất hiện?” Chương Hiểu cẩn thận cầm cây đao kia hỏi, Quan Thành Trung lau mồ hôi trên trán, thấy mình vất vả khổ cực bố trí thật tốt vẫn không thể dẫn dụ được con quỷ ra, cũng không khỏi có chút sốt ruột. Ông nhìn qua miệng giếng, lại nhìn sang hồ nước bên kia, đột nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó.
“Hiểu Tử, cháu đi nhặt vài món rác, nhặt nhiều một chút đến đây.” Quan Thành Trung nói với Chương Hiểu. Chương Hiểu vừa nghe nói đi nhặt rác thì cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ cũng không con thời gian để hỏi, vội vàng chạy vào trong ngõ.
Chương Hiểu dùng đèn pin chiếu sáng, xoay người nhặt mấy chiếc túi rách rưới xong chuẩn bị quay đầu đi. Nhưng lần này tim đột nhiên như nhảy tới họng, thật lâu vẫn chưa trở về vị trí.
Một cây đào xuất hiện trước mặt, phía trên treo thi thể bác Quan, Trương Cường, cùng Tiểu Sấu Tử! Cành cây ở trước mặt lung lay, nhánh cây phát ra âm thanh “Két..” “Két..”.
Chương Hiểu cứ đứng như vậy không cách nào nhúc nhích, thẳng đến bị tiếng gọi sốt ruột thức tỉnh: “Hiểu Tử! Hiểu Tử!” Chương Hiểu mở mắt ra, bác Quan đang đứng trước mặt lo âu nhìn mình.
Hai tay Chương Hiểu run run, “Rõ ràng là bác…” Cậu giơ ngón tay chỉ cái cây kia, nhưng trước mắt bây giờ cái gì cũng không có.”Không sai mà! Bác Quan, cháu rõ ràng nhìn thấy gốc cây ở đây… Còn có thi thể…”
“Bác đã quên nói cho cháu biết, từ giờ trở đi bất luận chuyện gì xảy ra trước mắt cũng đừng tin hết thảy, có khả năng đều là ảo giác.” Quan Thành Trung nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy túi rách trong tay Chương Hiểu, dẫn cậu đến bên cạnh giếng.
“Bác Quan, vậy… Trương Cường với Tiểu Sấu Tử có biết chuyện này không? Bọn hắn có khi nào gặp phải chuyện như thế không?”
Quan Thành Trung vừa ném túi rách xuống, nghe Chương Hiểu hỏi, ông mãnh liệt ngẩng đầu: “Không xong! Bác đã quên nói cho hai đứa nhỏ kia!”
“Không sao, để cháu đi nói cho bọn hắn biết.”
Ánh mắt Chương Hiểu trong đêm tối chợt lóe, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.