“Chương Hiểu… Chương Hiểu…”
Một thanh âm quỷ mị gọi tên mình, cả thân thể như bị nước bao vây, toàn thân không chút khí lực, nước chảy vào trên môi, trên cổ, trên ngực, dần dần tuôn ào ào xuống phía dưới.“A!” Chương Hiểu mở to mắt tỉnh lại. Há miệng thở hổn hển nhìn trần nhà.
Giấc mơ như vậy đã xảy ra bao lâu đây? Kể từ khi từ trong thôn chuyển đến nhà dì ba ở trên huyện, hằng đêm liền xuất hiện giấc mơ như vậy. Sáu năm rồi, ở trong mộng, dòng nước mát kia một mực cuốn lấy bản thân, gọi to tên mình, thanh âm mơ hồ mà mê hoặc lòng người, bao nhiêu lần nhịn không được sắp đáp lại thanh âm của người kia, cuối cùng lại ở thời điểm này mà tỉnh lại.
Đối với sự tình hồi nhỏ Chương Hiểu nhớ rất rõ ràng. Hiện tại đã trưởng thành, lá gan cũng lớn hơn, đối với những chuyện kia cũng không còn sợ hãi như trước.
Mặc dù là ở nhà chồng dì ba, nhưng bà nội cùng ông nội cũng sẽ thường xuyên đến thăm cậu.
Nằm nghỉ trên giường một lát, Chương Hiểu cảm thấy mình nên trở về rồi.
“Anh Hiểu Tử, dậy đi dậy đi!” Cửa bị đập “Thùng thùng” vang lên, Chương Hiểu buồn bực vén chăn đứng lên, mắng một tiếng: “Đã biết! Đừng có gõ nữa! Cửa sắp bị em phá tan rồi!”
Chương Hiểu muốn trở về thực ra còn một nguyên nhân nữa, chính là cực kì chán ghét đứa cháu gái dì ba này, tính tình kiêu ngạo ngang ngược không nói, nhưng là lúc nào cũng thích quấn lấy cậu, lấy cậu làm trò vui.
Nghe được Chương Hiểu nói, cửa đột nhiên bị một cước đá văng, một bé gái đứng ngoài cửa lắc lắc hai bên tóc đuôi sam, tướng mạo xinh xắn, đảo tròng mắt, hùng hổ với Chương Hiểu: “Làm sao hả!? Không vui đúng không? Anh không thích em như thế chứ gì? Cái thứ không biết tốt xấu! Còn không nhìn xem anh đang ở trong nhà ai!”
Chương Hiểu cau mày ngồi ở trên giường đi giày, tức giận đáp: “Ừ. Là tôi không biết tốt xấu. Thứ không biết tốt xấu tôi đây hôm nay liền thu dọn đồ đạc về với ông bà, đại tiểu thư hài lòng chưa?”
Thư Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Đi thì đi! Em còn mong anh đi nhanh lên kìa!” Sau đó hất hai bên bím tóc hầm hừ rời đi.
Chương Hiểu nhu nhu đầu. Cậu đây là đụng phải sao Thái tuế ư?
Ngồi vào bàn ăn cơm, Chương Hiểu thấy dì ba liền đề cập đến chuyện trở về: “Dì ba, hôm nay cháu muốn quay về thôn.”
Dì ba gật gật đầu: “Được, trở về thăm nhà một chuyến cũng tốt.”
Thấy dì ba hiểu lầm ý tứ, Chương Hiểu giải thích: “Dì ba, ý cháu nói là muốn trở về ở lại thôn.”
Nghe xong lời này dì ba vội hỏi: “Làm sao vậy? Ở chỗ này không tốt sao? Có phải nha đầu Tĩnh kia lại cãi nhau với cháu? Ai… Tĩnh Tĩnh cũng chỉ là tiểu hài tử thôi mà.”
Chương Hiểu đau đầu, lắc đầu nói: “Không phải. Là cháu muốn trở về. Ở nhà dì ba cũng đã nhiều năm như vậy, cũng không thể ở cả đời đúng không? Hơn nữa Tĩnh Tĩnh cãi nhau với cháu, cháu cũng không để trong lòng.”
Dì ba thấy cậu nhất quyết như vậy, chỉ có thể gật đầu: “Vậy cháu nói với ông bà một câu.”
Ăn xong bữa sáng Chương Hiểu về phòng thu dọn đồ đạc. Thư Tĩnh chạy vào, nhăn nhó đứng một bên, nhìn thật lâu cũng không nói chuyện. Chương Hiểu thấy đứa nhỏ như vậy không khỏi có chút buồn cười: “Có chuyện gì?”
Thư Tĩnh mím mím môi, sau đó lại khôi phục bộ dáng trừng cậu, rống: “Anh thật sự muốn đi hay sao?!”
Chương Hiểu gật đầu, chỉ chỉ quần áo: “Không thấy anh đang thu dọn đồ đạc sao? Không lẽ anh nói dối?”
Thư Tĩnh cúi đầu xuống, thanh âm cũng yếu đi vài phần: “Có phải vì em luôn mắng anh nên anh mới muốn đi…”
Chương Hiểu vốn muốn nói là không phải, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đứa nhỏ, nhịn không được muốn trêu chọc nó. Thế là bèn ra vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đúng. Anh chính là không chịu nổi em nữa.”
Thư Tĩnh mạnh ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hồng trừng Chương Hiểu: “Anh muốn đi thì tốt rồi! Không ai cản anh!”
Nói xong liền chạy đi.
Chương Hiểu ngẩn người, thân ảnh dần dần biến mất sau cánh kìa. Hình như đùa hơi quá rồi… Xem ra là tức giận thật rồi.
Trở lại trong thôn. Bà nội đang vườn trồng rau ngoài vườn, ông nội ở nhà xem báo, chị gái nằm phơi nắng trên ghế dài.
Chương Hiểu hô một tiếng: “Ông nội, cháu đã trở về.”
Ông nội ngẩng đầu lên thấy Chương Hiểu liền cười híp mắp đứng dậy: “Hiểu Tử đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về, làm ông nội nhớ muốn chết!”
Ông nội đưa tay ôm lấy Chương Hiểu, Chương Hiểu cũng ngoan ngoãn ôm ông: “ Cháu cũng rất nhớ nội nên đã trở về đây, không phải sao?”
“Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Điền Điền, còn ở đằng kia làm gì, không thấy em trai đã trở về sao?”
Chị gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Hiểu phía sau liền ngốc hề hề cười: “Ha ha.. Ha ha…”
Chương Hiểu đi tới xoa đầu chị cười, “Điền Điền đã trưởng thành, lại trở thành một cô gái xinh đẹp nha.”
“Đã về… Đã về…” chị gái lẩm bẩm nói nhỏ, trong con ngươi là thần sắc vui mừng. Nhìn chị cao hứng như vậy, Chương Hiểu cũng cảm thấy vui.
Mặt trời
Chương Hiểu dắt chị gái vào trong nhà, ông nội cũng chạy xe đi mua đồ ăn, thầm nghĩ làm cho Chương Hiểu một bữa thật ngon. Nhìn khí trời, Chương Hiểu kéo ông nội: “Ông nội, đừng đi nữa. Trời hình như sắp mưa rồi.”
Ông nội không nghe Chương Hiểu, nói: “Trời mưa cũng phải đi, không có chuyện gì so được với cháu trai ông hôm nay trở về.”
Chị gái vẫn luôn cười hì hì nhìn Chương Hiểu, mắt cũng không chớp một lần. “Không mưa…không mưa… Cao hứng… Hắn cao hứng…”
Chương Hiểu cười cười, sửa cho chị: “Ừ” “Em cao hứng.”
Chị gái cũng không đáp lời, cứ như vậy nhìn Chương Hiểu. Vui vẻ đến mức không kiềm chế được. Trong lòng Chương Hiểu không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn. Nhìn chị gái ngốc thấy mình quay về liền cao hứng như vậy, nội tâm Chương Hiểu có chút cảm động không thôi.
Đến giữa trưa bà nội quay về làm một bàn lớn đồ ăn. Một nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm, cảnh tượng thật hài hòa ấm áp.
Sau cơm trưa chị gái nắm tay Chương Hiểu kéo lên trên lầu, Chương Hiểu theo sau chị đi lên sân thượng, thấy bộ dáng chị hưng phấn liền hỏi: “Điền Điền dẫn em tới nơi này làm gì?”
Chị gái không nói lời nào, chỉ kéo Chương Hiểu đi tới rào chắn bên cạnh, đưa tay chỉ xuống phía dưới.
Chương Hiểu đã sớm khắc chế được nỗi sợ hãi lúc nhỏ, thế nhưng nhìn theo tay chị gái, thời điểm nhìn thấy miệng giếng kia, trong người không hiểu sao lại truyền tới một loại cảm giác quen thuộc. Chương Hiểu biết rõ loại cảm giác này không phải là sợ hãi. Đại khái là không biết phải nói thế nào.
“Điền Điền, làm sao vậy?”
Chị gái cười ngây ngô chỉ vào miệng giếng kia: “Cao hứng… Cao hứng…”
Chương Hiểu hiểu lầm ý của chị, cho rằng chị nói chính mình thật vui vẻ, liền đưa tay nắm khuôn mặt chị, cười: “Em gặp lại chị cũng rất vui. Đi thôi, chúng ta đi xuống đi.”
Chương Hiểu đi trước vài bước, không phát hiện gương mặt chị gái phía sau lưng đột nhiên vặn vẹo, sau đó che mặt lại, hai mắt đẫm lệ sợ hãi nhìn sang bên cạnh.
Nửa đêm.
Cửa gian phòng Chương Hiểu im ắng bị đẩy ra, cửa ra vào không một bóng người. Một lát sau, trong phòng mới chậm rãi hiện lên một bóng người màu đen, hắn đứng trước giường Chương Hiểu, lẳng lặng nhìn cậu. Sau đó từ trong quần áo màu đen duỗi ra một cánh tay trắng bệch,vuốt ve trên mặt cậu. Ngón tay lướt qua lông mày, lướt xuống mũi, ngón tay di đến trên môi, bóng đen đột nhiên cúi xuống.
Trong lúc ngủ mơ Chương Hiểu cảm giác bản thân khát nước, đúng lúc này trên môi lại có dòng nước mát chảy vào, không chút suy nghĩ liền hé miệng. Dòng nước theo hàm răng chảy đến từng tấc từng tấc trong khoang miệng, mát lạnh khoan khoái.
Chương Hiểu đuổi theo nguồn nước kia. Đột nhiên dòng nước kia trở nên mãnh liệt, đụng vào đầu lưỡi, đụng vào răng Chương Hiểu. Thậm chí ngay cả miệng cũng có chút đau. Chương Hiểu nhíu nhíu mày, lật người.
Bóng đen lẳng lặng nhìn động tác của Chương Hiểu, sau đó lại nhè nhàng sờ lên tay cậu, si mê mà nhìn bàn tay phải kia. Đột nhiên cánh tay trắng bệch kia nắm chặt tay Chương Hiểu, hồi chiều bàn tay này thế mà lại sờ lên mặt nữ nhân kia!
Chương Hiểu bị đau ngâm lên một tiếng, bóng đen kia mới buông tay ra.
Sau đó nhấc một góc chăn lên chui vào, đè lên trên người Chương Hiểu, mép chăn vì bị vén lên mà hở ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài liền chui vào. Trong lúc mơ ngủ Chương Hiểu hơi rụt người một cái, bóng đen tạm dừng một chút. Sau đó Chương Hiểu cảm thấy bên người có vật ấm áp, liền gắt gao ôm chặt vật kia.
“Chương Hiểu…”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu công cảm giác độc chiếm rất mạnh đúng không ~~