Khi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên Hàn Trung Kiên hiển thị trên màn hình, tôi do dự một lúc rồi mới bấm phím nhận.
Giọng Hàn Trung Kiên phát ra từ đầu bên kia của điện thoại: "Đang ở đâu?"
"Bệnh viện nhân dân.
" Tôi đáp rồi vô thức liếc nhìn Cố Gia Huy đang đứng bên cạnh, sắc mặt người đàn ông sầm xuống, nhìn trông có vẻ không vui.
Hàn Trung Kiên dừng một chút: "Đến bệnh viện làm gì? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi kể ngắn gọn chuyện Phương Mỹ Trúc bất ngờ bị tấn công cho anh ta nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khởi động xe, tiếp theo là giọng của Hàn Trung Kiên: "Cô ở bệnh viện chờ tôi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đến.
"
Do dự một lúc tôi mới khó hiểu hỏi: "Anh đến bệnh viện làm gì?"
"Đón cô!" Nói xong thì cúp máy.
Tôi sững sờ.
"Anh ta rất quan tâm cô.
" Giọng nói hờ hững của Cố Gia Huy vang lên bên tai.
Tôi hoàn hồn, gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đành nói: "Không, có lẽ… anh ta tiện đường.
"
Anh nhếch môi, cười lạnh rồi không nói gì nữa.
Hành lang vốn vắng vẻ, không hiểu sao càng ngày tôi càng thấy lạnh đến rợn người.
Không chịu nổi bầu không khí đó, tôi bèn nói: "Tôi đi vệ sinh.
" Vốn chỉ muốn nói với anh Phương Mỹ Trúc gặp chuyện không may, nhưng với không khí hiện giờ, tôi cảm thấy tâm trạng của Cố Gia Huy rất u ám nên đứng dậy tìm cái cớ cho qua chuyện.
Cửa nhà vệ sinh.
Còn chưa bước vào, tôi chợt nghe thấy giọng nói đầy chất vấn của Lâm Khánh Ngân từ bên trong: "Như Mai, nói cho mẹ biết, trước khi Phương Mỹ Trúc gặp chuyện, con ở đâu?"
Nghe đến đây, theo bản năng tôi dừng lại.
Hình như Lục Như Mai đang rửa tay, lẫn vào tiếng nước chảy, giọng nói của cô ta có hơi nhỏ: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện này, không phải con đã nói rồi sao? Lúc đó con đi tìm Gia Huy.
"
Rõ ràng là Lâm Khánh Ngân không tin, hỏi tiếp: "Con tìm Cố Gia Huy thì thay lễ phục làm gì?"
Có lẽ do bị hỏi dồn dập, Lục Như Mai hơi phát cáu, tăng thêm đê-xi-ben: "Mẹ, dù mẹ có muốn