Thấy cô ta nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề hòa nhã như mọi ngày, tôi nhìn lại cô ta, lên tiếng: “Cô Lục, trùng hợp ghê, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Cô ta hừ lạnh: “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây.”
Biết cô ta sẽ không để mình yên, tôi không định nhiều lời nữa.
Lúc đi ngang qua cô ta, tôi chợt bị cô ta kéo tay lại.
“Đường Hoài An, nhà họ Cố không coi cô ra gì, nhà họ Lục càng khỏi phải nói.
Tôi không biết cô dùng chiêu trò bẩn thỉu gì để anh tôi cho cô vào công ty làm việc, nhưng tốt nhất cô nên biết điều, đừng hòng gây chú ý với anh tôi, cũng đừng dây dưa gì với Gia Huy nữa.
Vịt thì chỉ là vịt thôi, mãi mãi cũng không thể hóa thành thiên nga được đâu!”
Bỏ tay cô ta ra, tôi nhìn cô ta, cười khẩy: “Cô Lục đúng là bận rộn, vừa phải bận tâm đến chồng chưa cưới lại vừa phải bận tâm đến anh mình.
Bị cô nói như vậy, tôi lại muốn thử xem sao, không biết làm bạn gái tổng giám đốc Lục là cảm giác như thế nào đây nhỉ?”
“Cô!” Cô ta trừng mắt, giơ tay định đánh tôi: “Đường Hoài An, cô đúng là đồ mặt dày.”
Ngăn cô ta lại, tôi không đủ kiên nhẫn nữa, bèn đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Lục Như Mai, nếu cô đã muốn làm bộ làm tịch, ra vẻ hiền lành dịu dàng trước mặt đàn ông thì cô cứ làm tròn vai diễn của mình đi, đừng có chọc tôi nổi điên.
Tôi không có ý gì với anh cô cả, càng không quan tâm đến người đàn ông của cô.”
Mặc kệ cô ta, tôi đi thẳng về phía phòng bao.
Sau lưng vang lên giọng nói ấm ức của cô ta: “Đường Hoài An, tốt nhất là cô nên làm theo những gì cô nói, nếu không tôi sẽ không để cô sống yên đâu.”
Chẳng buồn để ý cô ta, tôi bước thẳng vào phòng bao.
Tiệc sắp tàn, mọi người đều đã ngà say, cũng không còn sớm nữa, chỉ sau một lúc ai nấy đều lần lượt ra về.
Lưu Thanh Tâm cũng uống khá nhiều, nhìn tôi nói: “Đường Hoài An, tôi không đưa cô về được rồi, lát nữa cô tự bắt xe về nhé!”
Tôi gật đầu, thấy chị ấy loạng choạng đi về cùng chồng mình.
Dưới khách sạn, mặc dù Lục Tuấn Kiệt uống không ít nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, giống như chẳng hề hấn gì.
Thấy tôi đứng bên đường đợi xe, anh ấy nhìn tôi, chất giọng vẫn trầm ấm như mọi ngày: “Ở đây không dễ bắt xe, để tôi đưa cô về!”
Tôi lắc đầu, từ chối theo phản xạ: “Không cần đâu, lát nữa sẽ bắt được thôi.”
Anh ấy nhìn tôi, tròng mắt đen hơi híp lại, nói: “Dạo