Phương Mỹ Trúc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn cậu ấy rồi nói: “Mày cứ chờ đó.”
Sau đó gọi mấy người trên mặt đất dậy, chật vật rời đi.
Một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được, nhìn chàng trai trước mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu.”
Cậu ấy nhướng mày, nhặt đồ lên, nói chuyện không có chút khách sáo này: “Tôi là Trần Minh Nhật, chị tôi bảo tôi mang cho chị ít đặc sản.
Nè!” Vừa nói vừa tiện tay đặt bừa đồ trong tay lên bàn.
Trần Minh Nhật?
Tôi ngây người một lát, nhìn cậu ấy rồi nói: “Cậu là em trai Trần Thục Khuê?
Cậu ấy nhướng mày: “Không giống à?”
Tôi gật đầu: “Giống!”
Chàng trai mặt mày thanh tú, khi nói chuyện trên má lộ ra hai núm đồng tiền, trông rất đáng yêu.
Nhưng dáng điệu cậu ấy lại hơi cợt nhả, cảm giác hơi ngông.
Có vẻ không muốn nhiều lời với tôi, sau khi đặt đồ xuống, cậu ấy đã thẳng thừng rời đi.
Trải qua một trận sợ hãi, tôi khóa kỹ cửa phòng, nằm trên sô pha, trong lòng vẫn còn sợ.
Hôm nay Phương Mỹ Trúc không làm gì được, sau này chắc chắn sẽ không để tôi sống yên ổn.
Bỗng chốc tôi lại thấy càng thêm bất an, sợ hãi ngủ một đêm.
Ngày hôm sau.
Khi Lục Tuấn Kiệt gọi điện thoại tới, tôi vẫn có chút mơ màng, nghe máy, khàn giọng nói: “Tổng giám đốc Lục.”
“Chuẩn bị xong chưa? Lát nữa tới hôn lễ.”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, hôm qua đã nói sẽ tham dự hôn lễ của Cố Gia Huy rồi.
Nhưng tối qua Phương Mỹ Trúc tới làm loạn làm tôi quên mất chuyện này, bèn đáp lại một tiếng: “Tôi xong ngay đây.”
Tôi cúp máy rồi vội vàng dậy rửa mặt chuẩn bị, hoảng loạn tìm quần áo, mặc vào rồi xuống lầu.
Hôm nay Lục Tuấn Kiệt lái một chiếc Land Rover màu đen.
Người đàn ông tuấn tú dịu dàng, dáng người cao gầy dựa vào xe.
Mỹ nam cùng siêu xe, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Để anh