Tôi gật đầu, không phản bác lời nói của cô ta: “Tất nhiên là cô dám.
” Nếu cô ta đã không thấy áy náy về chuyện của ba, vậy thì tương lai còn dài, chúng ta từ từ tính món nợ này.
Cũng may tôi là bệnh nhân, hơn nữa còn vì kiêng dè người nhà họ Lục nên cô ta không làm gì tôi cả.
Sau khi cảnh cáo tôi xong, cô ta nhấc giày cao gót rời đi.
Tôi vốn chỉ bị một vết thương nhỏ thôi, nhưng mà Lâm Khánh Ngân lo lắng, nhất quyết bắt tôi ở trong viện hai ngày.
Hôm xuất viện, Lục Tuấn Kiệt đến đón tôi, sau khi đưa tôi đến khu chung cư Vân Đồng, dặn dò một lúc lâu mới rời đi.
Khi Trần Thục Khuê đến gõ cửa, tôi mới vừa ngồi xuống, thấy trong tay chị ấy xách theo không ít thứ, tôi hơi khựng lại: “Sao chị lại…?”
Chị ấy không nhiều lời với tôi, thẳng thừng đẩy tôi vào phòng, càm ràm nói: “Tới nấu chút đồ ngon cho em để em bồi bổ.
”
Tôi bỗng cảm thấy khó hiểu: “Em có làm gì đâu, sao tự nhiên lại bồi bổ cho em?”
Chị ấy để đồ trong tay vào nhà bếp, quay đầu lại nhìn tôi, nhíu mày: “Trông em thế này, có vẻ hai ngày hôm nay sống khá tốt, không xảy ra chuyện gì hả?”
“Em thì có chuyện gì được?”
Thấy tôi cứ ngơ ngơ, một lát sau chị ấy đưa