Chị ta ưa tay quệt mũi, sắc mặt hơi phức tạp, dừng một lúc mới nói: “Đường Hoài An, chuyện hôm đó thật sự xin lỗi.
Tôi không thể đắc tội với cô Lục được, tôi rất cần công việc này.” Thấy mặt mũi chị ta đầy vẻ ngượng ngùng và khó xử, tôi lại nhớ tới hôm đó lúc Lục Như Mai đến tìm tôi gây rối, tôi nhờ chị ta làm chứng cho mình.
Tôi mỉm cười, thản nhiên nói: “Không sao đâu, chuyện thường tình thôi mà.” Tôi thật sự không trách chị ta.
Tôi đã được chứng kiến thủ đoạn của Lục Như Mai rồi, đắc tội với cô ta không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nói xong, tôi đi thẳng đến phòng làm việc của Lục Tuấn Kiệt.
Đến trước cửa phòng, thấy cửa đã đóng, tôi đưa tay định gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng nói của Lục Như Mai: “Anh, rõ ràng anh biết chuyện của cô ta và Gia Huy, tại sao còn muốn cho cô ta đến nhà họ Lục? Chẳng phải kết quả giám định còn chưa có sao? Mọi thứ còn chưa xác định, tại sao anh cứ khăng khăng khẳng định cô ta là Bảo Vy?”
Đang nói đến tôi à?
Lục Tuấn Kiệt lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: “Như Mai, em đã kết hôn với tổng giám đốc Cố rồi thì yên ổn sống với cậu ta đi.
Đừng nhúng tay vào những chuyện khác.”
Giọng nói của Lục Như Mai càng tỏ ra tủi thân: “Anh, có phải anh cũng như mẹ, cảm thấy người kết hôn với Gia Huy đáng ra phải là Bảo Vy chứ không phải em.
Cho nên là em đã cướp đi vị trí vợ của Gia Huy đúng không?”
Lục Tuấn Kiệt có chút bất lực: “Như Mai, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Lục Như Mai còn muốn nói thêm, nhưng giọng điệu của Lục Tuấn Kiệt rõ ràng có chút không vui: “Như Mai, anh còn phải làm việc.
Có chuyện gì thì về nhà nói.”
“Anh.”
“Em đi làm việc của mình đi.”
Đợi cuộc đối thoại trong phòng làm việc kết thúc, tôi đưa tay gõ cửa.
Người mở cửa là Lục Như Mai, hốc mắt cô ta ửng đỏ.
Lúc nhìn thấy tôi, sắc mặt còn mang theo mấy phần dữ tợn.
Sau khi hung hăng trừng tôi một lát, cô ta đâm thẳng vào bên người tôi.
“Shh!” Cánh tay vốn đang bị thương của tôi bị cô ta va vào.
Bỗng chốc, tôi đau đến mức hít ngược một hơi.
Lục Tuấn Kiệt ở trong phòng làm việc nghe được động tĩnh, anh ấy ngước mắt nhìn lại, hỏi thăm: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu, bước vào, nhìn anh ấy rồi nói: “Tổng giám đốc Lục tìm tôi có việc gì vậy?”
Anh ấy gật đầu, lấy ra một cái túi màu