Ngày tháng chầm chậm trôi qua êm đềm biết bao, nếu không phải Lưu Thanh Tâm gọi tới liên tục giục tôi tranh thủ về lại thủ đô làm việc, tôi đã quên mất tôi còn có công việc này luôn rồi.
Cất điện thoại xong, Đường Bảo Nam nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có hơi uất ức: “Chị, có phải chị phải đi rồi không?”
Trong một thoáng nhất thời, tôi không biết phải trả lời nó như nào cả, chỉ nhìn thằng bé mà nói: “Đường Bảo Nam, mẹ có nói với em sau này sẽ định như nào không?”
Sau khi mẹ trở lại, dường như tôi với mẹ vẫn chưa từng trò chuyện cùng nhau.
Dựa theo tình cảm của ba mẹ thì e rằng dự định kế tiếp của bà sẽ là muốn ở lại quê nhà cùng ba, không muốn đi đâu nữa.
Nhưng mà bệnh tình của Đường Bảo Nam cần phải hóa trị, bà lại không thể không dắt Đường Bảo Nam rời khỏi chỗ này được.
Đường Bảo Nam nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu nói: “Em cũng không biết, nhưng mà em nghĩ kỹ rồi, chị đi đâu thì em với mẹ đi theo đó, em phải làm cái đuôi bám theo chị.”
Trong một thoáng, tôi bị thằng nhóc chọc cười: “Được rồi, chờ sau khi em khỏi bệnh rồi thì chị sẽ dắt em với mẹ cùng đi du lịch vòng quanh thế giới, sao hả?”
Thằng nhóc phấn khích gật đầu liên tục, vui vẻ huơ tay múa chân.
Trưa nay phải tới bệnh viện đem cơm cho mẹ, thấy trời bên ngoài sắp đổ mưa, sợ Đường Bảo Nam đi theo tôi sẽ không an toàn, tôi bèn bảo nó ở nhà.
Từ trong thôn lên trấn đạp xe hơn mười phút, nhưng vì trời mưa đột ngột lại có gió thổi lớn, cộng thêm trong lòng tôi vẫn luôn có chút bất an không rõ.
Tôi dứt khoát dừng xe bên đường trú mưa, cơn mưa ngày hạ mang theo tiếng sấm chớp nổ vang trời giữa màn mưa dày đặc, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp trên đất, bọt nước bắn lên cũng có thể làm nhòe đi mắt của người đi đường.
Một chiếc xe hiệu Santana dừng lại bên đường cạnh chỗ của tôi, người đàn ông ngồi trong xe thông qua cửa kính xe thoáng nhìn tôi một cái, sau đó hạ cửa kính xe xuống nói như thể rất đỗi quen thuộc: “Cô gái à, ra ngoài vội quá quên mang theo dù à?