Anh ta mỉm cười, không để bụng mà vẫn thản nhiên nhìn tôi rồi đột ngột lái sang chuyện khác: “Cô tốt nghiệp đại học xong thì đã đi theo anh ta.
Tính thời gian cũng khoảng hai năm ấy nhỉ? Cho dù là con chó, cô ở cạnh anh ta hai năm cũng sẽ có tình cảm, huống chi giữa hai người còn có một đứa trẻ bị chết oan.
Anh ta lại bỏ cô đi kết hôn với một cô chủ giàu có, còn để mặc vợ mình ra tay tàn độc với cô.
Cô Đường không bận tâm tới hết thảy những điều này ư?”
Tôi cảnh giác nhìn anh ta, trong lòng càng đề phòng anh ta hơn.
Mắt nhìn chằm chằm vào anh ta đè thấp giọng: “Anh điều tra tôi?”
Anh ta nhướng mày, cũng không phủ nhận mà trực tiếp gật đầu: “Vật cá cược đưa vào Nhã Uyển, bất kể là người hay đồ vật, tôi là ông chủ, không điều tra một chút thì dễ gặp phiền phức lắm, nhất là người như cô Đường.
Đối phương cho nhiều tiền, kêu người giết chết, làm không ổn thỏa cũng dễ xảy ra chuyện lớn.”
Tôi mím môi, chần chừ một lúc rồi nhìn anh ta, hỏi: “Cho nên anh không những biết quan hệ giữa tôi và Cố Gia Huy, mà còn biết thân phận của tôi nữa?”
Anh ta gật đầu, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đào hoa, tỏ ra vô tội nói: “Nếu không, cô Đường cảm thấy tại sao tổng giám đốc Cố lại trùng hợp xuất hiện trong phòng cá cược, làm anh hùng cứu mỹ nhân được chứ?” Anh ta nói xong, còn nhìn tôi giống như tranh công: “Vì cô Đường mà lần đầu tiên tôi không hoàn thành yêu cầu của khách hàng đấy!”
Tôi không chịu nổi cái nhìn chăm chú từ đôi mắt đào hoa đó của anh ta, bèn cúi đầu, không vội lên tiếng.
Tôi im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Anh muốn biết chuyện gì?”
Anh ta lắc đầu, đặt ly nước trong tay xuống, nhìn tôi với vẻ mặt thiếu đòn: “Tôi đã tìm hiểu sơ qua cả những điều nên biết lẫn không nên biết rồi, hình như không còn chuyện gì muốn biết nữa.”
Tôi...
Xin hỏi ông tổ này tới tìm tôi để giết thời gian đấy à?
Tôi mất kiên nhẫn: “Tổng giám đốc Hàn, ra cửa rẽ phải, không tiễn.”
Nói xong, tôi định nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Anh ta tìm thấy niềm vui ở