Trong đầu tôi ngừng lại một chút, sau đấy lập tức tỉnh táo lại, biết được người đàn ông này chính là Lục Tuấn Kiệt, người thừa kế tập đoàn Lục Thị.
Giám đốc Lý có vẻ đang vội vàng muốn lôi tôi khỏi phòng bao.
Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể túm chặt ống quần Lục Tuấn Kiệt, cố hết sức nói lớn: “Tổng giám đốc Lục, Lục Thị các anh gia lớn nghiệp lớn, cũng chẳng thiếu mấy trăm triệu tiền mồ hôi nước mắt của công nhân, cầu xin anh rủ lòng từ bi tha cho ba tôi đi.”
Lục Tuấn Kiệt rõ ràng có chút hoang mang, nhíu mày nhìn giám đốc Lý nói: “Lý Hữu Đạt, chuyện này là như thế nào?” Trong giọng của anh ấy có cảm giác áp lực vô hình khiến người ta sợ hãi.
Giám đốc Lý hoảng hốt không biết làm sao, nhìn anh ấy rồi nói: “Tổng giám đốc Lục đừng nghe người phụ nữ này nói lung tung, tôi mang cô ta ra ngoài ngay đây.”
Nói xong, ông ta liền thô lỗ túm tóc tôi kéo ra ngoài phòng bao, da đầu của tôi bị kéo đau vô cùng, nhưng tôi biết, nếu như tôi bỏ lỡ lần này, ba của tôi có thể sẽ bị định tội sau đó ngồi tù.
Vậy là tôi bất chấp đau đớn túm chặt góc bàn, giám đốc Lý thấy vậy, trong lòng tức giận, dùng ánh mắt ác độc lạnh lẽo trừng tôi: “Không biết sống chết!” Sau đấy liền nhấc chân chuẩn bị đá vào bụng tôi.
Tôi hít ngược một hơi, bỗng thấy hơi tuyệt vọng, nếu cú đá này của ông ta mà đụng vào vết thương cũ thì chỉ e cả đời này tôi sẽ khó mà mang thai tiếp được nữa.
Nhưng bây giờ tôi không có cách nào để tự cứu mình cả, chỉ có thể chịu đựng.
Tôi vô thức nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau.
“Xoảng!” Chai rượu vang tốt nhất trong phòng bao bị người nào đó đập vỡ, khí lạnh mạnh mẽ áp người vây quanh cả căn phòng bao, giám đốc Lý bị dọa đến mức thu chân trở về.
“Nếu tổng giám đốc Lục đã bận rộn như thế thì để hôm khác gặp vậy!” Cố Gia Huy nói, hờ hững lau bàn tay dính rượu vang, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Rượu vang là do anh đập, bỗng chốc, sắc mặt của người ngồi trong phòng bao mỗi người một vẻ, bầu không khí quái dị không nói nên lời.
Lục Tuấn Kiệt hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn lú không có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua giám đốc Lý, sau đó dáng người dong dỏng cao của anh đứng trước mặt Cố Gia Huy, ôn hoà cười nói: “Khiến tổng giám đốc Cố chê cười rồi, hai chúng ta cũng coi như anh em, Lý Hữu Đạt xử lý chuyện này đúng là có chút thô bạo ảnh hưởng đến tâm trạng, đến, tôi tự phạt một ly, thay ông ta xin lỗi anh.”
Nói xong, anh cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, khẽ mỉm cười nhìn Cố Gia Huy: “Lát nữa Như Mai sẽ đến, nếu em ấy không thấy anh thì lại cau có giận dỗi đấy, tổng giám đốc Cố