Nhìn bà ta, tôi cười nói: “Tổng giám Trần, cảm ơn món quà của tổng giám, nhưng mà chuyện giữa tôi và Lục Như Mai sẽ do chính chúng tôi giải quyết, không cần người lớn trong nhà phải quan tâm.
”
Hàng lông mày của bà ta mơ hồ nhăn lại, động tác không rõ ràng, nhưng mà tôi vẫn nhìn thấy.
Dừng lại một chút, bà ta mỉm cười, dùng tư thế của người lớn trong nhà mà nói với tôi: “Hoài An à, dì là người từng trải, đương nhiên có thể hiểu giữa những người trẻ tuổi có chút ân oán nhỏ thì cứ thích để trong lòng.
Nhưng mà đời người ai mà không phạm sai lầm cơ chứ, lòng người mà, hãy thả lỏng ra một chút, không thể nhỏ nhen như vậy, cháu nói có đúng không?”
Haha.
Tình cảm à, nếu như tôi không hòa giải với Lục Như Mai thì tôi liền trở thành người có lòng dạ hẹp hòi?
Tôi đặt hộp quà trong tay xuống, nhìn bà ta: “Tổng giám Trần, tôi còn việc phải làm, nếu như tổng giám không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.
”
Nếu còn nghe tiếp, tôi sợ là mình sẽ trực tiếp mắng bà ta xen vào chuyện của người khác.
Tôi đứng dậy chuẩn bị đi, bà ta hơi nheo mắt lại, đưa hộp quà cho tôi rồi nói: “Xem ra là dì nhiều lời rồi, cháu cứ mang quà đi đi, tối nay sau khi hoàn thành công việc xong thì hai chúng ta cùng nhau dùng cơm, cháu xem có được không?”
“Không cần đâu, tối nay tôi còn có việc.
” Tôi nói, đã không còn kiên nhẫn dây dưa với bà ta.
Không cầm lấy món quà, tôi trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, tôi không thích Trần Diệu, là cảm giác không thích từ tận đáy lòng.
Trước khi tan làm, tôi đến văn phòng của Lục Tuấn Kiệt, nhưng mà anh ta không có ở đây, nghe trợ lý nó là anh ta có chuyện nên ra ngoài rồi.
Sắp đến giờ tan ca, tôi gọi điện thoại cho anh ta, điện thoại vang lên vài tiếng rồi mới được kết nối, giọng nói của anh ta ở đầu dây bên kia vẫn vững vàng như trước: “Đường Hoài An, sao vậy?”
“Anh đang bận hả?” Tôi hỏi, trở lại bàn làm việc rồi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm.
“Cũng ổn, tối nay có về nhà họ Lục ăn cơm không, sức khỏe em đã tốt hơn chưa?”
Sau khi bị rơi xuống nước thì chỉ ho khan mấy ngày, những thứ khác thì không có gì đáng lo ngại, tôi nói: “Không