Đến nơi chia ra mỗi nhóm 4,5 người cùng 1 cái lều lớn rồi cách nhau nhưng cũng không quá xa.
Lúc dựng lều, cô vô tình nhìn qua thấy Vũ đang dựng lều cùng Phương Nghi, vì được xếp chung một nhóm.
Trong lòng cô có chút không vui nhưng lại không dám nói, vì Vũ cũng không gần gũi với Phương Nghi nên cô cũng không có gì để nói huống chi một nhóm thì nên chia nhau làm...
Lều dựng xong mọi thứ đâu đấy mọi người cùng chạy ùa ra biển tắm nhưng cô chỉ nghịch nước rồi thôi.
Chiều tối, đồ ăn nước uống được bày ra nữa bãi cát, tụi này còn chu đáo tới mức chiều đã đi kiếm mấy cái cây khô xung quanh, que diêm để đốt lên rồi.
Nói thật mũi đốt lắm mà cô lại quên mang theo thuốc bôi da chóng côn trùng nên cứ ngồi phủi phủi khi bị cắn.
Chai thuốc từ phía Phương Nghi đưa qua cho cô làm cô bất ngờ.
Nó đời nào đem theo mấy thứ này.
Chị Linh dùng đi, em đem theo cho chị em mình đó.
- Cám ơn Nghi chị quên mất luôn..
- Vũ...!Nghi có mua cho Vũ nữa nè...
- Không cần đâu, sài chung với Linh được rồi.
Cô đang bôi thì Vũ giật lấy đưa lên trước mặt Phương Nghi không biết có ý gì nhưng từ bên chổ kia Vũ đi lại chổ cô chen vào ngồi.
Có vẻ như Vũ đang dần rút ngắn khoảng cách của 2 người, còn với Phương Nghi thì Vũ tuyệt nhiên xa lạ nhưng giữ đúng khoảng cách.
- Thôi chơi trò chơi đi.
Quay chai nói thật hoặc bị phạt( 1 người trong lớp hào hứng nói)
- Ok...
- Chơi...
Nói xong cả đám tụm lại ngồi chơi? Những lúc đầu chai quay không trúng vào cô nên cô chán, không hứng thú nhưng tới lúc chai quay trúng Vũ cô mới để ý..
- Tới Vũ nha.
Tao hỏi nha ( Thằng gay lớp cô)
- Hỏi đi...(Vũ trả lời)
- Phương Nghi với Phương Linh ai mới là bạn gái mày?
Cô giật mình, có cô trong đấy nữa sao, cô nhìn Phương Nghi cũng thấy nó đang nhìn Vũ trông chờ giống như cô.
Nó đột nhiên quay sang nhìn cô thái độ kì lắm, Vũ ho vài tiếng không khí im lại như ai cũng muốn nghe câu trả lời của Vũ...
- Người tôi thích? Là người cười đẹp, không
hung dữ, không đa đoan và đặc biệt Phương Nghi hay Phương Linh đều rất giống nhau.
Nên tôi không thích cả hai.
- Vậy sao thấy mày cứ dính líu tới hai chị em nó (Minh Hoàng hơi bực nói..)
Câu Vũ nói ra làm cô hụt hẫng bởi vì cô còn nghĩ là Vũ sẽ thích mình nhưng câu trả lời là thích ai vậy? những hành động trên hôm nay là gì??
- Đúng, tao không thích Phương Nghi hay Phương Linh vốn tao đâu có dính líu với Phương Nghi nhiều..
- Ý mày là sao? (Minh Hoàng hỏi)
- Tao yêu Phương Linh...
Bốn chữ thốt ra như lấy lại toàn cảm xúc bực dọc, lấy lại sự buồn bã của cô.
Con tim cô như muốn vỡ tan ra khi nghe tới từ "yêu" lại còn là "yêu Phương Linh".
Công khai yêu cô luôn rồi còn gì, Phương Nghi nhìn cô kiểu hụt hẫng lắm nhưng vẫn có nét ganh ghét cô ánh mắt đó cô nhận ra nhưng không nói gì quay mặt né tránh..
- Tới tao quay (Vũ cầm chai lấy đà rồi nhìn cô)
Quay nhẹ.
- Trúng phốc (Vũ cười nói)
Cái chai quay ngay cô sau đó, giữa cả chục người mà không gian cứ như của cô và Vũ, trong mắt chỉ có đối phương.
- Vũ không hỏi Linh chọn phạt hay nói sự thật hả (Cô hỏi)
- Không, chọn phạt (Vũ nói)
- Phạt gì? (Cô hỏi)
- Phạt này chỉ phạt riêng nên bây giờ không nói...
Nói xong Vũ đứng lên kéo tay cô đi trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả, đương nhiên cô không ngoại lệ.
Cô quay lại lén nhìn thấy Phương Nghi đang nhìn theo nó nhìn cô ánh mắt căm ghét vô cùng, cô lại nhớ tới tai nạn xe năm đó.
Năm đó cô và Phương Nghi đều 12 tuổi, lúc đó nhà cô vẫn còn chưa giàu có gì đâu.
Vẫn còn nợ nần của ông ngoại để lại cho mẹ, ba đi làm nhân viên bình thường nên đi học, cô đều đi bộ đến trường.
Lúc đấy chị em chúng tôi rất thân vẫn còn rất vui vẻ, Phương Nghi có tính ngoan ngoãn hay giúp người thậm chí còn biết cách quan tâm hơn cô.
Lúc đấy cô sinh ra vốn nghịch ngợm, cứ thích chạy long bong ngoài đường, hôm đó đi học về mẹ bán hàng có dư nên ghé vào chổ bán trái cây mua trái cây về cho gia đình, cô