Cô ngồi đối diện Vũ,anh nhìn cô nhíu mày cô vẫn cứ nhìn anh nhìn một cách nghiêm túc nhưng sau đó anh lơ đi.Trong bữa ăn, ba luôn hỏi chuyện của cô và anh hỏi rất nhiều nhưng là Vũ trả lời, Phương Nghi chỉ ngồi im.
Cho đến khi ba nhìn chiếc vòng rồi lại hỏi tới nó.
- Chiếc vòng này là con tặng Linh hả?
- Là của chị con tặng Linh.
- Chị của con có vẻ quý con Linh nhà bác hả??(Mẹ cô hỏi)
- Vâng thưa bác chị con chỉ thích mỗi Linh thôi ạ?
Vũ chưa bao giờ nhắc tới chiếc vòng là anh mua tặng ngay từ đầu cũng vậy..Anh có ý gì vậy? Sao lại nói dối??
Cô ngồi đó im lặng nhìn Phương Nghi đang gấp từng đũa thức ăn cho anh, chu đáo khiến cô khó chịu nhưng lại chẳng dám nói gì.
Cuối cùng ai mới là bạn gái của anh đây Vũ? Anh vẫn không nhận ra sao?
Ăn cơm xong, ba mẹ và Vũ nói chuyện được một lúc mẹ liền lên tiếng.
- Con với Vũ lên phòng nói chuyện đi, dù sao cũng cần chút riêng tư.
- Uhm đi đi con (Ba cô nói)
Mẹ nói nhưng chẳng thèm bận tâm có mặt cô ở đó, điều này khiến cô không thể chấp nhận thêm được nữa liền đi lại kéo tay mẹ.
- Mẹ nói chuyện với con một chút được không?
- Được.
(cô và mẹ đi ra ngoài)
- Mẹ, mẹ có còn coi con là con của mẹ không?
- Con nói cái gì vậy?
- Mẹ làm vậy không phải muốn tốt cho con mà là muốn vùng vén cho Phương Nghi và Vũ sao mẹ lại làm vậy???
- Mẹ chỉ muốn con hiểu cho mẹ, con biết em con nó...
- Mẹ, chuyện gì chèn ép con cũng được nhưng chuyện này thì đừng mẹ ạ.
Con đau lắm...
Cô quay vào trong nhà nhưng chưa được năm bước đi mẹ cô đã lên tiếng, làm chặn lại bước chân cô lại.
- Nếu mẹ không làm vậy chị em con sẽ mâu thuẫn lớn lắm con biết mà.
- Con không mê tín vào mấy chuyện hoang đường đâu mẹ..
- Con im đi, con biết cái gì mà nói..
- Mẹ, mẹ đừng ác với con như vậy...
- Con coi như trả lại nợ cho Phương Nghi đi Linh trả lần này rồi sẽ không ép con làm gì nữa.
Em con yêu Vũ thật, con thương em đi Phương Linh...
- Rồi ai thương và hiểu cho con đây mẹ.
- Nếu con không nghe lời mẹ, không buông tay thằng Vũ, để em con được toại nguyện được hạnh phúc thì mễn không bao giờ để tâm tới con nữa.
Từ nay con muốn làm gì làm không quan mẹ...
Cô không nói gì nữa mà đi vào trong nhà, chạy lên sân thượng của nhà, định ngồi một mình trên đó để bản thân nhẹ nhõm hơn..
Nhưng bước chân cô khựng lại khi thấy Phương Linh đang ôm từ phía sau lưng Vũ bên đó.
Vậy là anh không hề nhận ra cô, không hề biết ai mới là cô trong khi cô luôn cố gắng làm mọi thứ để anh nhìn ra đâu là cô khi nãy.
Tất cả đều vô dụng!!!
Trước mặt cô là người cô yêu và em gái ruột của mình đang âu yếm ôm nhau nồng nàn.
Nếu cô là người ngoài liệu Phương Nghi có đứng đó yên bình như thế không? Nhưng tay chân cô dường như bất động, không phải cô
không DÁM làm gì em mình, cô sợ Phương Nghi thì không phải nhưng vì cô thương em mình...
Chính Vũ đột nhiên quay lại, thấy cô nhưng không nhìn cô lâu, ánh mắt chuyển dần xuống nhìn Phương Nghi.
Đưa tay ôm chặt lấy Phương Nghi khẽ cuối đầu vào tai cô ấy nhưng lại nói lớn đủ để cô có thể nghe rõ từng câu từng chữ.
- Tôi có thể nhận nhầm bề ngoài, nhầm gương mặt, nhưng tôi không nhầm được ánh mắt, nụ cười của bạn gái tôi được.
Đừng nghĩ chỉ có một chiếc vòng tay mà lừa được tôi.
Vũ buông tay Phương Nghi ra làm nó hụt hẫng, anh nhẹ nhàng tháo chiếc lắc tay của nó đeo ra, đi hướng về phía cô.
Cô hơi bất ngờ nhìn anh, anh đi tới chổ tôi cô ngơ ngác nhìn anh, không biết là anh thật sự có thể nhận ra cô, vậy những chuyện lúc nãy anh làm với Phương Nghi là sao??
- Chính Vũ (Phương Nghi chạy tới)
- Cám ơn Phương Nghi đã làm tôi nhận ra được đâu mới là người tôi yêu.
Sau này tôi sẽ không phải nhận lầm nữa.
Nói xong anh nắm tay cô kéo cô xuống nhà anh vẫn không nói gì chỉ kéo tay cô đi nhanh xuống lầu, nắm lấy tay cô rất chặt.
Bước xuống phòng khách, Vũ lấy chiếc vòng ra đeo trước mặt mẹ và ba vào tay cô trở lại.
Mẹ bất ngờ vì thấy Phương Nghi chạy xuống nhưng cũng không nói gì vì có ba ở đây..
- Bác gái thật biết cách thử lòng con, ngay tại đây con muốn khẳng định Phương Linh mới là bạn gái con,