Sau một buổi sáng làm lành nhanh như chớp ấy thì tối đến Vũ đã hoàn toàn trở lại vui vẻ với cô không còn giận nữa.
Anh chở cô đến một nhà hàng mới mở để ăn.
Ngồi được một lúc, nhìn thấy Phương Nghi và Quốc Thiên cùng đi vào, cô định kêu thì anh lắc đầu, ý anh là vì người ta cần có không gian riêng, mà không biết là người ta hay là anh đây...
- Chị Linh, anh Chính Vũ hai người cũng đến đây ăn hả..
- Uhm, hai người ngồi chung không? (cô trả lời)
- Được..
Ngồi đi anh.
Cô thấy Vũ và Thiên không hợp nhau lắm, Vũ đứng lên qua ngồi cạnh cô để Phương Nghi và Quốc Thiên ngồi đối diện.
Thiên vừa định từ chối lời mời của cô nhưng Phương Nghi nhanh miệng đồng ý nên anh đành ngồi...
Trong bàn ăn, Thiên và Vũ cứ nhìn nhau như kẻ thù, mặc dù chuyện trước kia đã qua lâu như vậy nhưng trong lòng hai người con trai này vẫn còn căm ghét nhau vậy à? Cô cố gắng bắt chuyện để mọi người vui hơn.
- Hai người sao không ăn đi..
- Anh không đói lắm (Thiên cười nói)
- Vũ sao không ăn ( Phương Nghi hỏi)
- Không...
Không khí càng thêm nặng nề mà thôi, lúc về, Vũ hoàn toàn không nói thêm gì.
Cô vòng tay ôm eo anh không siết chặt quá chỉ ôm nhẹ nhàng rồi hỏi.
- Anh làm sao vậy? Từ nãy tới giờ anh cứ im im.
- Không sao chỉ là anh thấy Dương Quốc Thiên không vừa mắt.
- Vẫn còn thù dai vậy sao?
- Anh với anh ta không chỉ va chạm chuyện của em không đâu, còn nhiều chuyện nữa nên hai người tụi anh không hợp chơi với nhau lắm.
- Nhưng chuyện gì cũng bỏ qua đi chứ em lại cảm thấy Quốc Thiên rất được mà...
- Được thì em đi mà ở với nó.
- Anh nói gì vậy?
- Em thấy nó được thì đi mà ở với nó.
- Được, em sẽ về ở với nó.
Cô bắt đầu cảm thấy thức giận, vừa làm lành sáng nay bây giờ lại gặp tình trạng này.
Bản thân còn bị xúc phạm, ở với nó...!cô dễ dãi như vậy sao?
- Dừng xe (Cô gằng giọng)..Nếu anh nói vậy thì khỏi cần đưa tôi về..
Vũ dừng xe thật cô mở cửa bước xuống xe, chạy lại chổ taxi đang đậu đi về, anh không chạy theo mà cũng bỏ về luôn.
Chưa bao giờ cô thấy mình bị coi rẻ như vậy.
Cũng chưa bao giờ nghĩ người yêu lại nói những lời xúc phạm như vậy với mình.
Quay về nhà, cô khoá máy không nhận cuộc gọi nào của anh nằm ngủ luôn một giấc đến sáng.
Vừa thức dậy mở điện thoại ra, không ngờ Vũ lại gọi nhiều như vậy, từ 0h tới 2h sáng cứ liên tục gọi.
Vừa định gọi lại thì anh đã gọi trước, cô phì cười nhưng vẫn gằng giọng xuống nghe máy.
- Alo nghe..
- Em giận anh hả?
- Không đáng giận hay sao?
- Đáng, đáng giận..
- Anh có biết khi anh nói vậy em sẽ cảm thấy mình bị coi thường không? Anh có biết em cảm thấy anh chẳng tôn trọng em không?
Nhắc tới đấy cô lại cảm thấy tức giận nên nói ra lời giấu trong lòng từ tối đến giờ..
- Anh không cảm thấy mình sai..
- Vậy anh thấy em sai phải không?
- Anh không có ý đó?
- Anh có ý đó đấy.
Em tưởng anh đã hiểu ra vấn đề nên mới gọi cho em nhiều thế không ngờ anh lại cho rằng anh vẫn không sai.
- Anh nói như vậy vì anh tức giận, em không chịu tin anh lại còn bênh vực thằng đó, anh nói em về ở với nó em bảo ừ.
Đáng giận hơn là ai?
- Anh rõ ràng đang kiếm chuyện.
Cô bắt đầu chán nản những chuyện nhỏ nhặt thế này lại cãi vả, một câu xin lỗi anh cũng không nhường cô được.
- Anh không muốn nói nữa.
- Em cũng vậy, hôm nay không cần gọi cho em, mai em gọi cho anh.
Cô tắt máy bản thân cảm thấy mệt mỏi quá rồi, chưa được 10 câu lại tiếp tục cãi vã, tình yêu đầu là những xung đột nhỏ nhặt này sao?
Vừa tắm xong bước ra, cô thấy Phương Nghi đang ngồi trong phòng làm cô giật mình.
Ánh mắt nó nhìn cô có gì đó lạ lắm nhưng nhanh chóng thay đổi bằng ánh mắt cười vui trở lại.
Là cô hoa mắt hay tại nó quá giỏi che đậy điều gì đó,