Sáng thức dậy, cô bước xuống nhà không còn thấy phần ăn của mình để đó, 2 ngày trôi qua Chính Vũ vẫn im lặng với cô.
Cuối cùng cô trở thành một người bị ghẻ lạnh.
Hôm đó ba cô đi làm, không hiểu đã có cái gì thúc giục cô rằng cô phải lên tìm Phương Nghi.
Không phải xin lỗi về việc nặng lời với nó mà xin lỗi về việc đã làm nó bị thương.
Bởi vì suy cho cùng cô vẫn là phận làm chị gái.
Pha một ly nước cam, tỉ mỉ tới từng cái hột cam vớt ra, đá vừa phải, ngọt vừa đủ theo sở thích của Phương Nghi, cô tự tay đem lên phòng cho em gái.
Nhưng nào ngờ, chẳng cần phải mở cửa, cánh cửa khép hờ mà trong phòng là mẹ và Phương Nghi..
Theo bản năng cùng với sự tò mò mà ai cũng có cô bước gần hơn để nghe xem họ đang nói gì...
- Mẹ, con làm vậy là có lí do.(Phương Nghi)
- Nhưng dù sao nó cũng là chị con, con muốn ép nó chết à? Mẹ đã nói con bao nhiêu lần, Phương Linh là chị con cho dù con có muốn cũng phải làm nhẹ tay.
May là lần này thằng Quốc Thiên nó chưa làm gì quá đáng, nếu không chắc con Linh nó tự tử tới lúc đó còn thảm hơn đó Nghi à...
- Mẹ, chính vì Quốc Thiên không làm gì con mới tức.
Mẹ nghĩ đi nếu Quốc Thiên và chị Linh xảy ra quan hệ anh ấy sẽ chịu trách nhiệm huống gì gia thế anh ấy giàu như thế chị Linh sướng cả đời.
Mà con thì sẽ có được Chính Vũ vẹn cả đôi đường mà mẹ...
- Chính Vũ nghèo hơn Quốc Thiên à?
- Không, có tiền hơn chứ Chính Vũ là người thừa kế Hàn Gia và Hàn Thị đấy nên con mới chọn.
Vả lại con không thích Quốc Thiên, con yêu Chính Vũ hơn.
- Nhưng con cũng phải tiết chế lại, mẹ dặn con là đừng để con Linh biết, ai ngờ con lại còn thừa nhận con hại nó.
Cô không thể tin rằng người mẹ đã sinh cô ra, người mẹ ruột của cô lại biết tất cả mà không ngăn cản còn ủng hộ.
Mẹ đây sao? Cô bất thần trước những lời của mẹ và em mình vừa nói, tay không vững muốn buông luôn cả ly nước.
Rõ ràng ly nước này đem lên cũng là thừa mà!
- Còn nữa nha, trong thời gian này con đừng có làm gì đó...
- Tại sao chứ mẹ?
- Chị con đang muốn vùng lên, con càng làm thì thằng Vũ lại mất thiện cảm với con lần nữa..
- Con không sợ đâu, vì lần này con sẽ biến Vũ là của con luôn.
Không để lâu nữa.
- Con định làm gì nữa?
- Mẹ, con cần mẹ giúp con.
- Giúp con cái gì mẹ không giúp, mẹ không muốn làm tổn thương chị con nữa.
Dù sao nó cũng là con của mẹ?
- Vậy ai là người cho mẹ ngày hôm nay, là con.
Con cho ba mẹ tiền tài địa vị, mẹ mang nợ con vừa sinh ra đã giúp mẹ làm giàu, ba tranh phiếu bầu cũng nhờ quan hệ giao tiếp rộng của con, tiền ngày một vào nhà sao mẹ có thể bảo vệ chị hai hơn con.
Nếu mẹ muốn con chết mẹ cứ thử không giúp con đi.
- Con đừng ép mẹ.
- Nếu mẹ không giúp con sẽ chết cho mẹ coi, dù sao lần này con cũng chỉ muốn Quốc Thiên và chị Linh với nhau, để con và Chính Vũ sẽ bên nhau cũng đâu có hại chết chị ấy.
Nếu mẹ không giúp người chết là con để chị Linh phá hết tất cả như thầy bói nói cho mẹ vừa lòng.
Cô không còn đủ sức để nghe thêm tiếp một điều gì, tay cô bắt đầu run rẩy thật sự về sự ác độc của hai mẹ con mà đối với cô là cả một sự đáng sợ.
Mẹ hoàn toàn sợ mất tiền mất bạc hơn cả mất tôi sao?
Ánh mặt mẹ lay động bởi lời nói của Phương Nghi, cô thật sự chẳng còn một sức lực nào bưng nổi cho tới khi mẹ thốt ra...
- Được được mẹ giúp con...
"Xoảng"Cô buông ly nước xuống vỡ nát, tạo một âm thanh không hề nhỏ, không nhỏ tí nào cả.
Cả mẹ và Phương Nghi đều hốt hoảng, cô cố giữ bình tĩnh cuối xuống nhặt mảnh vỡ của ly giả vờ không biết gì chỉ là trùng hợp đi ngang